Trái tim nhỏ bé của Tô Tạ một giây bất cẩn đã đập siêu tốc, hắn run rẩy dời con trỏ mở weibo của mình…
Quả nhiên thấy bên dưới dòng chữ ‘Ta không bao giờ tin vào tình yêu nữa’ có thêm một comment, thời gian hiển thị là hai phút trước.
Quân Ý Như Đao: Làm sao vậy
…
…
…
Tô Tạ lập tức kích động đến tay run lên, con chuột liền bay xuống đất.
Cư nhiên không phải chuyển phát!!!
Cư nhiên không phải trích dẫn!!!
Cư nhiên là comment gốc!!!
Cư nhiên là comment gốc!!!!!!
Tuy chỉ là ba chữ rất bình thường, ngay cả một dấu chấm hỏi cũng không có… thế nhưng, thế nhưng… Tô Tạ đưa tay ôm ngực, cảm giác nơi này đang nhảy nhót với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường.
Quân Ý Như Đao…
Chỉ cần nhìn đến bốn chữ kia, liền cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang từ từ bành trướng, như thể muốn nổ tung.
Quân Ý Như Đao…
Tô Tạ đã quen mỗi ngày đều nhìn trên màn hình tìm kiếm cái tên này, cho dù cái tên chỉ được nhắc thoáng qua hắn vẫn chăm chú mà đọc từng tin tức liên quan tới Quân Ý Như Đao… Hắn đã quen mỗi lần kịch mà Quân Ý Như Đao thủ vai chính ra lò liền cuống cuồng tải về sau đó lắng nghe chất giọng lãnh đạm mà ung dung kia hết lần này đến lần khác… Hắn đã quen mỗi lần khởi động máy vi tính liền vào thư mục âm nhạc mở nhạc của Quân Ý Như Đao trước tiên… Hắn đã quen mỗi lần có ai gọi điện là cố ý tiếp điện thoại chậm một chút, bởi vì nhạc chuông cũng là nhạc của Quân Ý Như Đao…
Tô Tạ lặng lẽ biến mình thành fan cuồng nhiệt của Quân Ý Như Đao, lặng lẽ cất giấu cái tên Quân Ý Như Đao này vào góc khuất sâu nhất trong lòng.
Tô Tạ chưa bao giờ ngờ được mình lại si mê một người như thế, hắn thậm chí còn không biết tên thật lẫn tướng mạo người ta… Chỉ bởi vì giọng nói của người đó, mà vạn kiếp bất phục…
Rốt cuộc là, bắt đầu từ lúc nào lại đắm đuối như vậy? Tô Tạ tự hỏi mình, nhưng dường như chính hắn cũng không biết đáp án.
Có lẽ… là từ lần đầu tiên tình cờ lạc đến trang web kia nghe được khúc hát ấy, nghe được thanh âm tựa như không để ý đến bất cứ chuyện gì của người nọ… liền bắt đầu trầm luân.
Để tiếp cận Quân Ý Như Đao… cho dù chỉ một chút, Tô Tạ chọn con đường vào giới CV, thế giới đã từng có thể xem là hoàn toàn xa lạ với hắn.
Ở đó, hắn hiểu biết thêm rất nhiều, học thêm rất nhiều, cũng thay đổi rất nhiều… Nhưng điều chẳng bao giờ thay đổi chính là ước nguyện ban đầu muốn tiếp cận thần tượng của hắn, từ đầu đến cuối chưa từng thành hiện thực.
Ba năm trước khoảng cách giữa họ là thần tượng và fan cuồng.
Ba năm sau giữa họ vẫn chỉ là khoảng cách giữa thần tượng và fan ruột.
Thứ thay đổi chỉ có thời gian mà thôi.
Điểm khác biệt duy nhất chính là giới CV lại có thêm một siêu vai phụ… Thế nhưng, ai sẽ để ý tới?
Tô Tạ từng vô số lần đau khổ thất vọng, thế nhưng có thể làm gì đây?
Lúc Quân Ý Như Đao lên YY hát live, Tô Tạ cật lực tung hoa điên cuồng ca ngợi, thậm chí bị quản lý sau bao nhiêu lệnh cấm bị phớt lờ phải tống cổ hắn ra… Những fanclub của Quân Ý Như Đao chỗ nào Tô Tạ cũng có tên nhưng lúc bị quản lý YY tống cổ đều bị xóa hết toàn bộ… Trăm phương ngàn kế xin được số QQ của Quân Ý Như Đao, Tô Tạ nhìn cái tên vĩnh viễn một màu xám kia liền biết hắn đang ẩn thân, nhưng cũng không dám chủ động bắt chuyện…
Nói không chừng Quân Ý Như Đao đã sớm xóa luôn số QQ của mình rồi… Tô Tạ cười ảm đạm.
Diệp Công hiếu long (*)… Chính là hắn lúc này vậy.
Cho dù hai năm trước mạc danh kỳ diệu có được cơ hội tham gia một bộ kịch chung với thần tượng.
Thế nhưng sau đó, hai người không còn giao lưu gì thêm nữa.
Có lẽ Quân Ý Như Đao, căn bản từ đầu tới cuối không hề biết đến sự tồn tại của hắn.
Dù sao, Tô Tạ hắn, cũng chỉ là một trong ngàn ngàn vạn vạn fan cuồng nhiệt của Quân Ý Như Đao mà thôi.
Thế nhưng hiện tại, Tô Tạ nhìn cái tên mà hắn đã vô số lần tìm kiếm trên màn hình, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác không chắc chắn.
Cho dù comment của người đó chỉ có ba chữ, nhưng đủ làm tim hắn một trận long trời lở đất.
Hắn hồi hộp click vào icon QQ của tiểu học đệ.
Avatar QQ của tiểu học đệ là một chén chè đậu đỏ nước cốt dừa, bởi vì trong giới kịch tên của tiểu học đệ cũng là “Chè đậu đỏ nước cốt”.
Thật ra ban đầu bước vào giới CV, tiểu học đệ có thể xem là người dẫn dắt Tô Tạ, Tô Tạ lại dốt vụ đặt tên, bèn theo đó lấy cái tên “Chè đậu xanhđường phèn”.
Chè đậu đỏ nước cốt… Chè đậu xanh đường phèn…
Hai cái tên thoạt nhìn có cảm giác như là một cp, nhưng Tô Tạ biết giữa hắn và tiểu học đệ căn bản không phải mối quan hệ như thế.
Hắn và tiểu học đệ quen biết nhau đã hơn ba năm, có chuyệnthì đã sớm xảy ra rồi.
Tô Tạ: Bây giờ ta nên dùng biểu tình gì để đối mặt đây…
Học đệ: Sao ta biết…
Tô Tạ: Cả người ta đều có loại cảm giác huyền huyễn mơ hồ, nói cho ta biết đây có phải là triệu chứng trước khi xuyên không không…
Học đệ: Triệu chứng trước khi xuyên không hẳn nên là “rầm” một tiếng bị xe tông văng vách a…
Tô Tạ: Nga… ngươi mới “rầm” một tiếng bị xe tông văng vách á! Ta… ta phải trả lời sao đây… TVT
Học đệ: Ta khinh ta khinh ta khinh… Học trưởng, đây là cái mà ngươi gọi là lãnh diễm cao quý sao?
Tô Tạ: Thế nào…
Học đệ: *Bóp trán* “oa oa oa đại nhân, ta là fan cuồng a fan cuồng của ngươi a, cho phép ta được ôm đôi chân cao quý của ngươi”, *bóp trán* đây là câu trả lời lãnh diễm cao quý của ngươi?
Tô Tạ: … Nhất thời kích động tay chân không chịu nghe theo sự sai khiến của ta, cũng không hiểu sao lại như vậy, đại khái là khi ta tỉnh táo trở lại thì ta đã post cái comment đó rồi TVT
Học đệ: … Ngươi đúng là…
Tô Tạ: TVT
Mà bên kia màn hình thì ——
“…” Thẩm Cố nhìn câu trả lời trên màn hình, biểu tình tự tiếu phi tiếu.
Cái người đòi ôm chân hắn này…
Cư nhiên mạc danh kỳ diệu có vài phần khả ái…
Thẩm Cố dùng tay trái chống cằm, ánh mắt phiêu tới chén chè đậu xanh nấu đường phèn bên bàn máy vi tính.
Chè đậu xanh đựng trong cái chén sứ vẫn duy trì nhiệt độ như lúc mới lấy ra từ tủ lạnh… Dù sao vào mùa đông thế này, nhiệt độ không khí dường như cũng không khác biệt lắm so với nhiệt độ trong tủ lạnh.
Một người giữa lúc trời lạnh thế mà vẫn còn có thể ăn chè đậu xanh nấu đường phèn, nhất định là bất ổn trong bất ổn…
Thẩm Cố cầm cái thìa nhỏ đút một hớp chè đậu xanh, cảm giác được một cỗ lạnh lẽo tốc hành chạy xuống dạ dày, kích thích đường ruột từng trận co lại…
Thẩm Cố khẽ cong khóe môi, vươn cánh tay còn lại giữ con chuột, trên weibo của kẻ đang ngồi bên kia màn hình, click nút “Quan tâm”.
(*) Diệp Công hiếu long: Diệp Công thích rồng. Cuối thời Xuân Thu, có một người tên là Diệp Tử Cao, thường được gọi là Diệp Công. Ông thường nói mình rất thích rồng. Trong nhà, chỗ nào cũng có hình rồng. Rồng thiệt trên trời nghe ông rất yêu quý rồng bèn sà xuống nhà để cảm tạ. Nào ngờ, vừa nhìn thấy rồng thiệt, ông sợ hãi đến nỗi xiêu hồn bạt vía, co chân chạy biến. Từ đó, mọi người mới biết Diệp Công chỉ thích rồng giả. Trong truyện ý chỉ em Su khoái Đao Đại, nhưng khi Đao Đại thật sự quan tâm thì lại hoảng sợ không dám tin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]