Chương trước
Chương sau
Quản lý cắt lời cậu:
“Đi liền sao?”
“Ừm.”
“Cậu biết à?”
Không khí trong phòng khách ngưng đọng.
Biểu cảm của Kỷ Dương nháy mắt trống không.
Quản lý tỏ ra có lỗi, nói:
“Công ty đã tìm được trợ lý thay thế.”
Tống Manh nghiêng đầu, cười cười:
“Dù sao tôi cũng là người vượt biên bất hợp pháp mà.”
Đại minh tinh quay lại, công ty đương nhiên là muốn tìm một trợ lí đường hoàng để chuẩn bị cho anh.
Cậu sẽ nấu món ăn, sẽ kể chuyện ru thần tượng ngủ. Lúc cần còn có thể đối diễn với Kỷ Dương.
Nhưng cậu không có quan hệ, không hiểu quy củ của giới giải trí, diễn viên đang nổi tiếng là ai cậu cũng không biết.
Người như Tống Manh mà trở thành trợ lý chính thức, thật chỉ làm cho Kỷ Dương thêm phiền phức.
Quản lý không còn lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là rút tiền lương từ ví da ra, cẩn trọng đưa cho Tống Manh.
Tống Manh bỏ lương vào túi.
Chậc… cậu cũng không có đồ đạc để đem đi.
Đại khái cũng không còn gì để nói.
Thừa dịp Kỷ Dương còn đang sững sờ, Tống Manh đánh bạo dùng tay vén một lọn tóc của thần tượng lên.
Tay lướt qua lọn tóc đen.
“Tôi đi đây.”
Tống Manh nhìn thẳng vào Kỷ Dương.
Lúc này rèm cửa sổ của Kỷ Dương đã mở ra, nắng vàng dát lên người Tống Manh thật nhu hoà.
“Chăm sóc chính mình thật tốt.”
“…”
“Đừng quá miễn cưỡng.”
“Tin tôi, anh đã làm rất khá rồi.”
Tống Manh cong khoé môi, cười.
Kỷ Dương chỉ cảm thấy hơi ấm trên đầu mình rời đi.
Trơ mắt nhìn Tống Manh quay người.
Cất bước.
Đi ra khỏi cửa.
“Ầm.”
Đô rê mon của anh, cứ như vậy mà bỏ anh đi.
Cũng không quay đầu lại.
Đô Rê Mon của anh.
******
“Vấn tỷ.”
“Ừm…?”
“Người nhập cư bất hợp pháp, sống dựa vào cái gì?”
“Tôi cũng không biết, phần lớn là… Nhân viên bốc vác, cu li chẳng hạn.”
“…”
Kỷ Dương lúc này mới tỉnh lại, bỗng dưng “Ầm” một tiếng, đập bàn gỗ đứng lên.
Đuổi theo.
Để lại một trận gió thoảng.

Hành lang không một bóng người.
Trống rỗng.
Vấn tỷ vội vàng chạy theo, kiên quyết cản Kỷ Dương lại: “Đừng suy nghĩ nữa, công ty sẽ không chấp nhận đâu.”
Kỷ Dương đứng ở cửa, ngốc nửa ngày, bàn tay theo cạnh cửa trượt xuống.
“Tôi biết.”
Anh rũ mắt, nói:
“Tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra, tôi còn không biết tên của cậu ta.”
Vấn tỷ mơ hồ:
“Tôi cũng không biết.”
“Thật không thể nào, tại sao chúng ta lại …”
Kỷ Dương nhìn chăm chăm vào hành lang tăm tối.
Một người, làm việc bên anh bao nhiêu ngày như vậy.
Anh vậy mà không hỏi đến tên người ta.
******
Tống Manh không có đi làm cu li, đương nhiên cũng không đi đến bến tàu khuân vác.
Cậu đi hát Karaoke, một mình hát rất nhiều bài hát cũ cậu từng nghe.
Hát to bài “Trời cao biển rộng” của nhóm BEYOND*, hát đến khàn giọng mất tiếng.
Khi đó một phần cơm của nhà hàng Café de Coral cùng đồ uống vẫn chưa đến hai mươi đồng, Tống Manh thật cao hứng đi ăn món sườn xào chua ngọt.
Một phần là một thanh sườn, phân lượng đầy đủ, không hề bớt xén.
Cảm thán một chút bọn gian thương thời hiện đại.
Trùng hợp gặp hội chùa, cậu liền chạy vội theo, xem vũ sư múa rồng, tham gia chút náo nhiệt.
Ngồi kế bên một đứa bé béo tròn cỡ tám tuổi, cảm thán hội chùa năm nay linh đình quá.
Sau đó còn lẫn vào phố chợ đầu đường xem biểu diễn.
Người nuốt cầu lửa, người hát hò Quảng, có người còn gẩy ghi-ta ngân nga vài bài nhạc trữ tình Anh quốc.
Giống như chim nhỏ bay loạn, mỗi chỗ đều ghé xem.
Chơi mệt rồi, lại đến Tửu Điếm hoặc khách sạn thuê ở một đêm.
Cũng có ngày chọn ở công viên, nằm trên ghế đá lạnh lẽo chăm chú ngắm sao trời.
Ngày qua ngày.
Thời gian đã qua bao lâu rồi?
Tống Manh nhìn người đến người đi trên đường, hơi mờ mịt.
Theo bản năng gác tay che mắt, chợt nhớ tới một ca khúc.
Ca khúc này cậu quên tên rồi, trong ca từ có một câu:
“Cuộc sống, đua tranh, cuối cùng cũng không thể đem theo.”
Cậu ở nơi này không có người thân, không có bằng hữu.
Chỉ duy nhất lo lắng cho …
Một ngôi sao, trong cuộc sống tầm thường tăm tối của cậu, loé sáng bất ngờ.
Theo quỹ đạo nhân sinh của anh ta, từng bước từng bước, đi tới cuối con đường.
Chờ một ngày nào đó, tiền trên người đều xài hết rồi…
Cậu sẽ biến mất.
******
Tống Manh vào lúc dạo phố mới biết được chuyện này.
Biết rồi lại cảm thấy bản thân thật bình tĩnh.
Trên trang nhất tuần san, ba chữ “Đồng tính luyến” đỏ choé in thật lớn, giống như biển trào sóng dữ choáng hết tâm trí cậu.
Cuốn trôi mọi ý niệm.
Lấp đầy không còn một khoảng trống.
Tình nhân bí mật của Kỷ Dương, cuối cùng vẫn phản bội anh.
Trong bức ảnh công khai này, hoàn toàn lộ rõ thân phận.
Đem một đoạn tình cảm chuyển thành vụ “Mua bán”, đem bản thân trở thành người bị hại.
… Làm sao lại có người có thể như vậy.
Tống Manh lúc ở thế giới của mình, chỉ mơ hồ biết được có một chuyện như vậy đã xảy ra.
Dù sao xã hội vào năm 2013, người người hô hào đòi “bình đẳng”.
Tất cả mọi người chỉ hoài niệm chuyện của một ngôi sao đã tắt mất.
Đến Tống Manh khi biết còn hờ hững.
Khi ý thức được, cậu đã liều lĩnh, chạy nhanh đến trước nhà Kỷ Dương.
Như một người điên.
******
Một nhóm lớn phóng viên, người hâm mộ còn đông đảo hơn lần trước.
Tống Manh ngốc tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng.
Những tranh cãi.
Những lời khó nghe.
Ánh sáng đèn ma-giê từ máy ảnh đếm không kịp.
Tống Manh cắn chặt răng, thật vất vả chen người ra trước
Trên trán phủ một tầng mồ hôi thật mỏng.
“Kỷ Dương! Anh phản bội chúng tôi!!! Anh nói láo!!!”
Một nữ sinh, vẫn còn mặc đồng phục xanh da trời, hai má giận đến đỏ bừng.
Tống Manh quay đầu lại, thần sắc trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Cậu nhìn chòng chọc vào những cô gái đó, thanh âm lạnh lẽo:
“Anh ta… đã phản bội các cô cái gì.”
“Các cô có tư cách nói anh ta à.”
Kỷ Dương vậy mà, toàn tâm toàn ý yêu mến các cô.
Bởi vì các cô nói, các cô yêu anh ta, các cô ủng hộ anh ta.
Thần tượng mỗi khi gặp người hâm mộ, đều toàn tâm toàn ý giao lưu với các cô.
Trả lời từng câu hỏi của các cô, các cô muốn nắm tay muốn ôm, anh ta cũng không từ chối.
Cảm tạ các cô yêu mến anh ta, các cô sùng bái anh ta, anh ta sẽ nở nụ cười rạng rỡ.
Nhận từng phim, hát từng ca khúc, đều cẩn thận tỉ mỉ làm thật tốt.
Không cho phép bất kỳ sai sót nào. Chỉ vì các cô nói một câu “Yêu thích”.
“Các cô… Thật sự có yêu anh ta à.”
Thời gian như bóp lại, không gian nháy mắt yên tĩnh.
“Vậy tại sao anh ta yêu một người, các cô cũng không cho phép.”
Nữ sinh ngơ ngác, sau đó đột nhiên nước mắt ngắn dài:
“Tôi cũng rất yêu thích Kỷ Dương a… Mỗi một cuốn phim, mỗi một cái đĩa hát đều nhịn ăn để dành tiền mua mà!”
Tống Manh lẳng lặng nghiêng đầu nhìn cô gái lệ rơi đầy mặt. Cô bé có hối hận.
Rất nhiều năm về sau, khi người cô đã từng thích nhất nhảy từ lầu cao xuống dưới, chấm dứt sinh mệnh.
Cô sẽ khóc không thành tiếng. Hối hận đến mức muốn giết chết mình lúc này.
Nhưng mà, vô pháp cứu vãn. Các cô còn trẻ, còn hồ đồ…. Nhưng sao lại nhẫn tâm như vậy.
“Răng rắc”.
Cửa mở ra.
Tống Manh bị một thứ gì đó mạnh mẽ kéo vào.
******
Trong phòng một mảnh âm u.
Tống Manh có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Kỷ Dương ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, cúi đầu, không thấy rõ biểu tình.
Đằng sau cửa, tiếng tranh cãi ầm rĩ rõ ràng truyền đến.
Tống Manh có chút hoảng loạn, vẫn miễn cưỡng tự lên tinh thần.
“Kỷ Dương, tôi làm ảo thuật cho anh xem nhé.”
Cậu tới gần đối phương, vụng về xoa xoa hai tay:
“Tôi có thể biến ra một đóa hoa đó.”
Tay phải nắm thành một nắm đấm hướng lên trên, đưa tới bên miệng Kỷ Dương:
“Anh thổi một hơi xem.”
Kỷ Dương không có phản ứng.
Tống Manh rút tay về, nhẹ nhàng thổi một cái.
Sau đó lập tức dùng hai tay làm thành lá, bọc lấy khuôn mặt, đầu lắc lư:
“Anh xem! Tôi là bông hoa!”
Kỷ Dương không nhúc nhích, không nhìn cậu lấy một cái.
Tống Manh cụt hứng thả tay xuống, chậm rãi chạm lên mái tóc đen của Kỷ Dương.
Đối phương như bị kinh sợ, hơi run lên.
“Tôi có thể làm gì đây.”
Kỷ Dương mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt đờ đẫn chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Anh mấp máy môi, giọng rất nhẹ:
“Đô rê mon ơi.”
“Ừ.”
“… có thể cho tôi mượn máy thời gian hay không.”
Tôi muốn trở lại quá khứ.
Nếu như biết cuối cùng tất cả mọi người đều sẽ rời đi…
Nếu như vậy, ngay từ đầu, sẽ không yêu ai cả.
Sẽ không muốn gì cả.
******
Không gian yên tĩnh.
Sau đó, một thân thể lao đến.
Khẽ run, hai tay ôm đầu của anh.
“Kỷ Dương, không nên như vậy…”
Giọng nói cũng phát run:
“Đừng khổ sở, xin đừng khổ sở…”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Thật đó.”
Sau đó, có cái gì ẩm ướt rơi xuống trên trán anh.
“Này… Anh có biết không, sau này sẽ có rất nhiều người, rất nhiều người yêu thích anh.”
“Tuyệt đối không thay lòng…”
“Anh làm sao có thể,… Bỏ rơi chúng tôi…”
Kỷ Dương mở to mắt nhìn.
Ấm áp… Tống Manh khóc loạn tùng phèo.
Lúc trước cậu rời đi, là vì cậu ích kỷ.
Biết rõ rằng thần tượng sẽ chết đi, nên cậu không muốn nhìn!
Không muốn cố gắng dù chỉ một ít, sau đó còn muốn trơ mắt nhìn anh ta trầm cảm, từ từ gầy yếu.
Mất đi nụ cười. Sau đó rời bỏ cậu.
Tống Manh không muốn tham dự vào cái chết của anh.
Nhưng bây giờ… Không sao.
Kỳ thực đến thời đại này, cậu đã không thể trốn tránh.
Bầu trời dần dần chuyển sáng.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rọi sáng lấm tấm trên hai người đang ôm lấy nhau.
Tống Manh dùng hết khí lực ôm nam nhân suy sụp bên dưới, thì thầm:
“Tôi không có máy thời gian cho anh.”
“Nhưng tôi sẽ đi cùng anh đến tương lai.”
Tuyệt đối không thay lòng. (Always keep the faith)Cho bạn nào chưa biết thì chồng của nữ diễn viên Chu Ân, Huỳnh Quán Trung là ca sĩ, guitar trong nhóm nhạc Beyond. Ban nhạc rock nổi tiếng nhất HK, gom hầu hết tất cả các giải thưởng âm nhạc thời còn huy hoàng.
Biển rộng trời cao – 10.000 người cùng hát lên trong vụ biểu tình đòi dân chủ ở HK cũng là do ban nhạc này sáng tác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.