Chương 100: Đi học ღ
Edit: Dạ Tuyết
Beta: Pey, hanhmyu
Lư Oanh đợi hồi lâu, một đoàn xe xuất hiện trước mắt nàng. Đoàn xe này đa số là xe lừa, đám nho sinh ngồi phía trên vừa ngâm thơ vừa rung đùi gật gù, khiến người ta chú ý.
Lư Oanh nhìn một chút, hai mắt nàng chợt sáng lên, rồi theo dòng người chạy ra phía ngoài.
Nàng vừa ra đến cửa thành thì từ đằng sau, thiếu niên thúc lừa vọt tới, hướng nàng kêu lớn, "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"
Thiếu niên mặt mày tuấn tú, đôi mắt đen như bảo thạch kích động nhìn nàng. Đúng là Lư Vân rồi.
Thấy đệ đệ bình an trở về, Lư Oanh thở phào nhẹ nhõm. Mắt nàng đỏ cả lên, nàng vẫy tay, gọi cậu thật lớn, "A Vân!" Giọng nàng lạc đi trong gió mùa xuân, không biết Lư Vân có nghe thấy hay không.
Nhìn đệ ấy gầy đi, da cũng đen hơn cũng cao hơn trước. Lư Vân đợi cho lừa dừng lại, một cước nhảy xuống chạy tới trước mặt tỷ tỷ, đỡ lấy tay nàng. Hai mắt cậu hơi đỏ, nhưng rất nhanh, đảo mắt một cái, cậu ngẩng đầu lên, nói với vẻ đắc ý, "Tỷ tỷ, đệ đã đem tất cả sách trong nhà tới đây, không sót một quyển." Hiển nhiên, cũng vì mấy cuốn sách này đã khiến thần sắc hắn trở nên mệt mỏi. Lư Vân khàn giọng, chép miệng nói tiếp, "Đệ cũng không ngủ được bao nhiêu."
Lư Oanh dĩ nhiên nhìn ra điều đó. Nàng cười, đôi mắt sáng long lanh, "Tỷ biết mà. A Vân của tỷ là lợi hại nhất."
Tỷ ấy rõ ràng đang dỗ dành tiểu hài tử là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652301/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.