Trong tiếng tiêu du dương, thiếu niên đẹp như ngọc cầm tiêu ngồi trên tường, Lư Oanh lẳng lặng đứng yên, khuôn mặt thanh tú ửng hồng, đôi mắt đen như nước.Không biết trải qua bao lâu, đến khi nghe thấy tiếng thì thầm từ cách đó không xa vẳng đến, thiếu niên trên tường mới thu hồi tiếng tiêu, tung mình nhảy xuống tường rào.Lư Oanh trở về phòng, mặt vẫn còn chút hồng hồng, Lư Vân đang cầm sách trong tay ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh nhìn nàng.Khó mà nhìn thấy tỷ tỷ luôn trầm ổn của mình có được bộ dạng của tiểu nhi nữ, Lư Vân hưng phấn khẽ hỏi: “Tỷ, có phải cái thiếu niên nhà bên thích tỷ không?”.
Mắt cậu cong thành một đường, quả thật cậu còn mừng hơn cả Lư Oanh: “Tỷ tỷ, thiếu niên đó rất tốt, chỉ có hắn mới xứng với tỷ”.Nghe vậy Lư Oanh bình tĩnh lại, nàng ngồi trên giường, nhìn cái bóng của mình được ánh trăng kéo dài trên nền đất hồi lâu mới thấp giọng nói: “Gia thế nhà hắn cùng chúng ta không môn đăng hộ đối”.“Tỷ à…”Lư Oanh ngẩng đầu, không cách nào che giấu nỗi buồn trong lòng, vì vậy nụ cười trên mặt cũng có chút miễn cưỡng, “Không nói đến hắn nữa, A Vân, tỷ đang chờ đệ thành tài, phát đạt rồi mới lập gia đình.”Lư Vân ngơ ngác, thấp giọng nói: “Tỷ, nhưng khi đó tuổi của tỷ…”Lư Oanh khẽ xoa mi tâm, nhàn nhạt nói: “Với điều kiện bây giờ của tỷ khó có thể gả được cho người tốt, không bằng đợi thêm mấy năm nữa”.
Đệ đệ của nàng thật thông minh, có điều tâm không yên, lúc đi học hay thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652258/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.