Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Lư Oanh đã thức dậy.
Dọn dẹp nhà cửa xong thì trời cũng đã sáng bảnh, nàng cầm sách ngồi đọc.Nàng chăm chỉ như vậy không chỉ bởi vì thích đọc sách mà quan trọng hơn nàng còn có cảm giác thay đổi được vận mệnh.
Mà ở thời đại này, có khả năng thay đổi được vận mệnh, chỉ có thể dựa vào sách vở.
Đương nhiên đối với nữ nhi mà nói, có lẽ lập gia đình là lựa chọn tốt hơn.
Đáng tiếc, Lư Oanh tính tình quật cường, không muốn treo cổ của mình vào cái cây mang tên nam nhân."Tỷ tỷ".Nghe thấy tiếng Lư Vân, nàng quay đầu lại nhìn, mỉm cười: "A Vân đã dậy?".Ánh mắt Lư Vân dừng lại trên cuốn sách tay nàng đang cầm, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Vội vàng đi rửa mặt, hắn cũng cầm một quyển sách lật ra xem.Dần dần, ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi bốn phía xung quanh, tiếng người nói, tiếng chó sủa, tiếng đi lại trên đường hòa với tiếng chim hót truyền đến.Lư Vân thấy trời cũng không còn sớm, gấp sách lại, ăn bữa sáng tỷ tỷ đã chuẩn bị rồi xoay người đi tới học đường.Mới ra đến cổng, giọng nói của Lư Vân bỗng vang lên đầy vẻ cảnh giác: "Ngươi tới làm gì?".Lư Oanh ngẩn người, buông chiếc thẻ tre xuống đứng dậy, nàng nghe thấy giọng Bình Nhân mang theo chút ấm ức và bất mãn: "Ta muốn gặp tỷ tỷ của đệ!"."A Vân, có chuyện gì thế?".Lư Oanh chậm rãi đi tới sau Lư Vân, nhìn về Bình Nhân.Đối diện với ánh mắt của Lư Oanh, Bình Nhân cắn cắn môi, nàng cúi đầu, lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652240/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.