Hai cái tát một phải một trái khiến Tăng Trường Chí sửng sốt, mà cả Tăng phu nhân đã hét lên, vội đánh tới, đáng tiếc lúc này Lư Oanh đã lui về phía sau một bước khiến bà không thể với tới nàng được.Lư Oanh không ngừng lui về phía sau cho đến lúc đứng ngay trước Ổn thúc và Lư Vân.
Nàng giận đỏ mặt, cất giọng: “Tăng Trường Chí, năm xưa phụ thân ta và phụ thân ngươi tình như huynh đệ, lúc ta và ngươi mới năm tuổi đã được định hôn ước.
Đến nay đã qua mười năm rồi.
Thời gian mười năm cũng đủ để hai tảng đá ở chung một nơi lưu lại ấn ký của nhau, nảy sinh tình cảm, nhưng ngươi thì sao? Đường đường chính thê lại muốn cách chức làm thiếp, thậm chí nếu không phải mẫu thân ngươi nói ra, ngươi vẫn còn ý định giấu diếm! Tăng Trường Chí, lương tâm ngươi vứt cho chó ăn rồi phải không?”.Nói tới đây, nàng khinh bỉ hừ một tiếng, quát lạnh: “Trời sinh tính tình lương bạc, trước sau bất nhất, nam nhân như vậy không xứng làm phu quân của ta!”.Nàng quay đầu nói với Lư Vân: “A Vân, lấy hôn thư ra!”.“Vâng”.Lư Vân vội vàng lấy hôn thư trong ngực áo ra, đưa đến trước mặt Lư Oanh.
Hôn thư này có hai bản, một bản Tăng phủ giữ, một bản Lư Oanh giữ.
Đã mười năm rồi, hôn thư cũng úa vàng đi.Thời gian đúng là con dao sắc bén, ngoại trừ những lời được viết trên hôn thư thì hết thảy đều đã thay đổi.
Lư Oanh nhận lấy hôn thư, chậm rãi giương ra trước mặt mọi người, sau đó, dùng sức xé mạnh!“Xoẹt!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652227/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.