Tại Tăng phủ.Tăng phu nhân ngồi trong viện, thưởng thức món điểm tâm mà nhóm tỳ nữ dâng lên.Phu quân của bà hiện đã làm giáo úy, chốn Hán Dương này, nhà bọn họ cũng coi như có chút địa vị.
Thích khoe mẽ nên bà cũng ráng ra sức học tập theo phong thái, cử chỉ của những vị phu nhân quyền quý khác.Lúc này, mặt trời ấm áp, ngồi dưới ánh nắng, bà cố nheo mắt nghĩ ngợi: Nghe đồn vị đại quan ở Thường phủ có quan hệ với các vị quý nhân ở Lạc Dương.
Ừm, Thường phủ thiếu nợ nhân tình này, chờ sau khi phu quân bà trở về sẽ thương lượng yêu cầu.
Về phần Vương đại gia kia, nhất định phải bắt hắn nhượng lại vài cửa hàng làm ăn.
Hừ, bọn họ mà không để lại, ta sẽ khiến con tiện tỳ Lư Oanh đứng ra nói bọn họ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát, kiểu gì cũng buộc nhà hắn phải nhả ra chút của cải!Hưởng thụ ánh nắng ngày xuân, bà vừa tính toán, vừa ngẫm nghĩ nhà mình cũng cần kiếm chút lợi ích, nếu như đối phương kia không muốn, phải ứng phó ra làm sao?Cân nhắc một hồi, Tăng phu nhân thở dài một hơi, hưng phấn thầm nghĩ: Đây thực sự là một năm đầy may mắn với Tăng phủ.
Tăng phu nhân tưởng tượng đến cảnh bọn họ dát vàng dát bạc lên áo váy, sáng lấp lánh đến át cả nắng mặt trời, theo sau là một hàng dài nô tỳ, mỗi khi đi bộ trên phố Hán Dương, mọi người kính sợ khuất phục cúi đầu, không dám ngước nhìn thẳng, bà không giấu được vui sướng, đứng ngồi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652222/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.