Người dịch: Pey
Lư Oanh ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Lưu Cương.
Chống lại con ngươi đen láy kia, Lưu Cương ánh mắt càng sâu thẳm...
Chậm rãi Lư Oanh khẽ cử động, nhỏ nhẹ thốt: "Chủ công, đêm nay đừng thị tẩm được không?"
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói rằng: "Kỳ thực cũng không phải là không được, dù sao không sớm thì cũng muộn ..."
Lưu Cương: ...
Đối với một cô gái khuê phòng mà nói, vẻ mặt này của nàng, cái phản ứng này, thái độ rất điềm đạm, hờ hững và làm cho người khác thất vọng.
Rõ ràng ngay từ đầu còn rất cứng rắn, nàng ấy còn hoảng loạn và ngượng ngùng.
Cả người Lưu Cương đang bị du͙© vọиɠ cháy âm ỉ, trong chớp mắt nó dập tắt.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lư Oanh.
Lư Oanh không chịu thua cũng nhìn chằm chằm lại hắn, nàng khẽ nói: "A Cương, thật ra thϊếp sẽ không chỉ có một thân phận... Cuộc điều tra này ngầm, thϊếp tự hỏi, cha thϊếp có lẽ ở 19 năm về trước là con cháu dòng chính đã chạy trốn của Lư thị Phạm Dương."
Nàng nghiêng đầu nhìn lấy hắn, nhẹ nhàng bình thản nói: "Thân phận trưởng nữ dòng chính Lư thị Phạm Dương này đã đủ điều kiện làm chính phi của chàng không?"
Lưu Cương giật mình.
Trong chớp nhoáng, con ngươi lạnh lẽo băng hàn bị đánh tan, dần dần đổi thành cảm xúc khó nói nên lời thương tiếc sâu sắc.
Cúi đầu hắn ngậm lấy môi nhỏ ấy, hơi thở ấm áp phủ lên mặt nàng, "Nàng phải suy nghĩ cẩn trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/1889233/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.