Trầm Thư Kính chật vật ôm lấy Trác Thiếu Hằng, hoảng hốt dùng ống tay áo lau đi máu nơi khoé miệng hắn, khóc nói:
“Trác Thiếu Hằng, chàng đã hứa với thiếp sẽ an toàn, chàng đã hứa mà”.
Cảm giác nơi vết thương trên ngực trái nóng cháy, Trác Thiếu Hằng biết rằng trên trường kiếm của An Cát Nhĩ Thiếu Kình có độc, khó khăn vươn tay sờ tóc Trầm Thư Kính:
“Nàng không sao, là tốt rồi”.
Nàng là tất cả của hắn, chỉ cần bảo hộ nàng an toàn, hắn bằng lòng đánh đổi mọi thứ.
Nhìn thấy máu trên ngực trái Trác Thiếu Hằng đã biến đen, trong màu đen còn lẫn một chút màu tím, thân là đệ tử của Vệ Quân thần y, Trầm Thư Kính vừa nhìn liền biết đây là độc của Mạn Đà La hoa- độc của Định Nam quốc.
Thật may sao, hai ngày trước Trầm Thư Kính vừa mới luyện chế được thuốc giải của loại độc này.
Vội vội vàng vàng lấy thuốc giải từ trong hà bao, Trầm Thư Kính nâng đầu Trác Thiếu Hằng đã muốn mơ mơ màng màng lên, đút viên dược trong tay vào trong miệng hắn.
Nàng lại quan sát một chút, trông thấy máu đen trên ngực trái đã dần thành màu đỏ tươi, mới vội vàng rắc dược cầm máu lên. Trác Thiếu Hằng đã sớm bị độc của Mạn Đà La hoa làm cho ngất đi, sắc mặt lúc này đã bớt trắng bệch, máu trên khoé miệng cũng đã ngưng chảy.
Trầm Thư Kính thở phào nhẹ nhõm, buông xuống kinh hồn bạt vía, vươn tay ôm chặt lấy thân thể của Trác Thiếu Hằng, một chữ cũng không nói.
Cho đến khi đám người Xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghien-tran-quoc/616388/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.