Vừa gấp gáp đi đến chính viện, Trầm Thư Kính vừa nghe Tôn Dạ kể lại sự tình.
Thì ra Trầm Ngôn rượu chè be bét, đã bỏ việc quân doanh hơn cả tuần nay. Ở trên triều chính Sùng Kha đế có quở trách Trầm Tường một chút. Nào ngờ Trầm Tường cảm thấy mất mặt, vừa về tới nhà liền cho người lôi Trầm Ngôn ra chính viện, muốn đích thân xử trí y.
Trầm Thư Kính nghe xong, trong đầu hoài nghi vì sao Trầm Ngôn lại say khướt đến bỏ việc? Không phải chức vị tướng quân là chức quan ca ca muốn nhất hay sao?
Tuy nghi ngờ, song Trầm Thư Kính cũng không hỏi ra miệng, im lặng tăng nhanh bước chân.
Vừa vào đến chính viện, Trầm Thư Kính đã thấy Tô Tịch khóc đến hoa lê đái vũ*, tay giữ chặt lấy Trầm Ngôn vẫn còn đang mơ mơ màng màng trong men rượu, gào lên cầu xin:
“Lão gia, người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Đánh nữa Ngôn nhi nhất định sẽ chết, lão gia, đừng đánh nữa”.
Chỉ thấy Trầm Tường cầm trên tay roi sắt- tuy mỏng nhưng đánh trên người một phát cũng mất nửa cái mạng- đây là gia pháp của Trầm gia. Trầm Thư Kính hốt hoảng trong lòng, thật không ngờ Trầm Tường lại dám mang gia pháp ra xử trí ca ca.
Từ xưa đến giờ ca ca luôn là niềm tự hào và là đích trưởng tử duy nhất của Trầm Tường. Trầm Thư Kính cứ nghĩ Trầm Tường nhất định sẽ không bao giờ làm tổn thương đến ca ca, nào ngờ là nàng quá xem nhẹ chuyện mặt mũi đối với Trầm Tường rồi.
Thấy Trầm Thư Kính tiến vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghien-tran-quoc/616354/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.