Một tiếng vỡ vang lên, thái tử chợt đập ly trà nhỏ trong tay. Gương mặt tuấn tú trắng bệch, đứng dậy hoảng sợ nhìn nàng. Hai tròng mắt của hắn máu đỏ, trên trán nổi gân xanh, cắn răng từng chữ từng câu: "Muội nói cái gì?"
Thượng Quan Mạn bị vẻ mặt của hắn cả kinh cứng ở tại chỗ, trong lòng vẫn hối tiếc, quả thật đã đoán sai sao, cứu vãn cười nói: "Là ta mạo muội rồi, nếu Tam ca thích người nào bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không ngăn...."
"Choang!" Thái tử tức giận đến mức nặng nề ném ly trà nhỏ trong tay xuống đất, nước trà văng tung tóe, thấm màu nâu lên vạt áo sậm màu của hắn. Bởi vì động tác thật mạnh làm cho mũ trên tóc rung bần bật, ánh nắng làm người ta choáng váng. Tròng mắt của hắn ẩn chứa sự đau đớn, mặt mũi như vặn vẹo đến một chỗ: "Muội sao lại có thể đối đãi ta như vậy!"
Nàng không hiểu vì sao, chỉ khiếp sợ nhìn hắn, thái tử hung hăng vung tay áo, cũng không quay đầu lại sãi bước đi.
La cô vội vã lau tay ra ngoài, kinh ngạc nói: "Sao lại thế này?"
Nàng lẳng lặng đứng dậy, mép váy màu trắng cũng bị nước trà văng màu nâu tung toé, cũng không lo, chỉ nhìn hướng thái tử rời đi than thở: "Gần đây mới phát hiện, ta càng lúc càng không hiểu hắn." Khẽ cau mày, cũng được, hắn còn phải tiếp tục tranh đấu ở chốn thâm cung này, mà nàng, đã đợi không kịp.
Thượng Quan Mạn liền lấy ra một bọc giấy trong tay áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich/1987249/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.