*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khu vực phồn hoa nhất kinh thành tên là phố Thiên Khuyết. Nơi đây thật nhiều quán rượu, cửa tiệm, thanh lâu, tiệm đồ trang điểm, là chỗ người giàu có thích đặt chân đến nhất. Người nghèo thì tránh như rắn rết. Chẳng biết từ lúc nào trong góc phố Thiên Khuyết mở ra một kỳ xã (chỗ chơi cờ) nhỏ, u tĩnh thanh nhã, như thể mọi người đều say chỉ riêng nó có hương vị tỉnh. Mọi người nghe thấy đều cười nhạt, chỗ ngợp trong vàng son lại mở kỳ xã, chẳng biết lúc nào sẽ sập tiệm.
Ngày thứ hai, kỳ xã lại treo lên một bộ vế trên: Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, nhật nguyệt tranh quang (Ngày làm bàn cờ tối làm quân cờ, trời trăng giành vinh quang).
Văn nhân nhã sĩ lưu luyến nơi đây rất nhiều, nhìn thấy liền lập tức giận dữ, nói chủ nhân kỳ xã này rất càn rỡ, cố tìm cách đối lại vế dưới, suy nghĩ đã lâu, vẫn không ai có đủ ý chí như thế. Thời gi¬an càng lâu, mọi người đối với kỳ xã lại càng thêm phần kính nể. Người ra vào kỳ xã thực sự nhiều hơn.
Có người thiết tha muốn tìm dịp kết giao với chủ nhân kỳ xã, nhưng chỉ thấy rèm mềm che phủ trong xã, mơ hồ có một người ngồi ở chỗ của mình. Bên cạnh có tiểu đồng trên đầu búi hai búi tóc nói: “Một ván của chủ nhân trị giá nghìn vàng.”
Mọi người đều cảm thấy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich/1987192/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.