Chương trước
Chương sau
“Vết sẹo khó xóa?”

Thái tử chỉ về phía ngự y quỳ đầy đất trong Đông Cung, tức giận cắn răng: “Một đám lang băm.”

Vết băng trắng trên mặt Thượng Quan Mạn đã cởi. Hôm nay trên gương mặt trắng nõn như sứ lại giống như bị đập nát, một đường uốn lượn như vết nứt máu đỏ, từ xương gò má kéo dài đến cằm, dữ tợn như con rết, không còn xinh đẹp lúc trước. Thái tử không đành lòng nhìn nữa, vội quay mặt đi.

Đức Tử nội thị bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo: “Điện hạ, nghe nói dân gi¬an có vị thánh dược, tạo nghệ cực cao, dân chúng tôn xưng hắn là Thanh Phong tiên nhân, chỉ cần mời hắn vào cung, vết sẹo trên mặt Lâm Quan Điện hạ chắc chắn sẽ xóa được.”

Thái tử nói: “Vậy còn không nhanh đi.”

Mặt Đức Tử lộ vẻ khó khăn: “Điện hạ, nghe nói thánh dược kia cực kỳ cổ quái, cần dâng trước ba vật, mới bằng lòng trị liệu.” Thái tử không kiên nhẫn: “Ba vật, đừng nói là ba vật, mười vật cũng đồng ý với hắn.” Đức Tử vội la lên: “Nhưng nghe nói ba vật này thế gi¬an khó cầu, nếu không chính là những thứ yêu thích khó bỏ nhất....” Hắn chỉ sợ Thượng Quan Mạn lo lắng, cắt lời Đức Tử, quay đầu lại cười nói: “Thập nhị muội không cần phải lo lắng, cô dù là ép, cũng phải ép thánh dược kia đến trị vết thương trên mặt cho muội.”

Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhìn hắn, chỉ sợ nợ hắn khó có thể hoàn lại, hờ hững nói: “Chuyện của ta xin thái tử Điện hạ không cần phải nhúng tay, trong nội cung miệng người mài mòn vàng (ý chỉ lời đồn rất đáng sợ),nếu rơi vào trong tai phụ hoàng, Điện hạ chỉ sợ tự thân cũng khó bảo toàn.”

Thái tử không khỏi giật mình, hiển nhiên khó có thể chấp nhận sự lạnh lùng của nàng, chỉ bất ngờ nhìn nàng. Thượng Quan Mạn nâng Cố Tiệp Dư đứng dậy, thân váy xẹt qua nền gạch vàng đen như mặt hồ, bóng lưng của nàng cũng quyết tuyệt.

Nhất thời quang ảnh chuyển đổi, nháy mắt trong điện đều trở nên âm u, giống như nàng mang đi ánh sáng duy nhất trong Đông cung, chỉ cảm thấy u ám như đêm tối.

Đức Tử ngu ngơ mở miệng: “Điện hạ, thánh dược kia mời hay không?”

Thái tử vung một quyền về phía bình sứ bốn tai hoa sen xanh[1], tiếng vỡ vụn vọng vào bên tai, hắn quát: “Mời, ai nói không mời!”

Người phái đi ra rất nhanh trở về, lại nói thánh dược kia nghe nói hoàng gia muốn mời hắn, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, chỉ nói, không chữa bệnh cho người Thượng Quan gia. Thái tử nghe vậy, ngã ngồi bất động trên ghế. Đức Tử nhìn hắn tâm tình không vui, không khỏi khuyên nhủ: “Điện hạ cũng đừng nản chí, theo nô tài thấy, Lâm Quan Điện hạ cũng không phải vô tình với thái tử.” Sắc mặt thái tử càng nặng nề, Đức Tử lại vội nói: “Một câu cuối cùng của Lâm Quan Đế Cơ không phải nói, chỉ sợ rơi vào trong tai hoàng thượng, khó có thể ứng phó, đây không phải rõ ràng quan tâm Điện hạ sao?”

Thái tử lập tức sắc mặt vui mừng, ý thức được đang ở trước mặt Đức Tử, vội đè xuống, hỏi: “Thật sao?”

Đức Tử liên tục gật đầu: “Thái tử là người trong cuộc, tự mình nghĩ lại xem.”

Thái tử không tự giác mỉm cười.

Đức Tử hồ nghi nhìn, hắn ở bên cạnh thái tử mấy năm, rất ít thấy hắn để tâm đối một vị Đế Cơ như vậy, vị Lâm Quan Đế Cơ này cũng chỉ mới gặp qua một lần từ rất lâu rồi. Vẫn còn nhớ giao thừa năm đó, Hoàng đế thiết yến, tất cả Đế Cơ hoàng tử tụ tập ở Vân Tiêu điện. Cung điện bậc thềm ngọc, giống như cảnh thần tiên, pháo hoa nung đỏ bầu trời. Chiêu Dương Công chúa có tư thế khuynh thành thu hút tất cả ánh mắt. Thái tử lại thân thể chấn động, run rẩy chỉ hướng cửa ngách không bắt mắt nhất, thì thào hỏi hắn: “Đó là ai?”

Hắn đưa mắt nhìn sang, mơ hồ thấy mặt bên của mỹ nhân, Đế Cơ khác đều kiễng chân chờ đợi, duy nàng một mình lẳng lặng đứng ở trong đám Đế Cơ, nghĩ đến chính là vị ở lãnh cung, nhân tiện nói: “Đó là Lâm Quan Đế Cơ.”

Trên mặt Thái tử nhất thời hoảng sợ, lại thương tâm gần chết, từ khi hoàng hậu trước băng hà, hắn chưa bao giờ tâm tình bi thương, khi đó lại một lần trút ra. Hai tay của hắn kịch liệt run rẩy, giọng điệu như khóc như cười: “Nàng đúng là vị Đế Cơ.”

Đức Tử thầm than trong nội tâm, nàng đương nhiên là vị Đế Cơ.

Cung nữ thám thính tin tức trở về bẩm báo: “Thái tử Điện hạ tuyên tất cả ngự y đến Đông cung.” Hà hoàng hậu đang nghiêng nằm ở trên giường gấm, hai cung nữ quỳ dưới đất đấm chân cho nàng, nàng nhắm mắt miễn cưỡng mở miệng: “Sao rồi?”

Cung nữ đáp: “Bẩm nương nương, các ngự y đều nói vết thương khó xóa được.” Lúc này Hà hoàng hậu mới trợn mắt, cung nữ không tiếng động lui ra. Hà hoàng hậu hướng Chiêu Dương bĩu môi: “Thế này còn chưa yên tâm? Xấu nữ như thế, là nam nhân đều sẽ bị dọa chạy.”

Chiêu Dương vừa tức vừa thẹn: “Mẫu hậu, người chỉ biết chọc hài nhi.”

Hà hoàng hậu giận cười: “Con cũng thật là, thiếu kiên nhẫn đến như vậy.” Bà thay đổi tư thế tựa ở trên gối gấm tơ vàng, thở dài: “Chỉ trách ta quá mức sủng nịch con.”

Chiêu Dương chu môi tựa bên người: “Mẫu hậu nói lời này được à, mẫu hậu không sủng hài nhi, chẳng lẽ muốn sủng người khác?” Hà hoàng hậu làm bộ muốn véo mặt của nàng, Chiêu Dương hì hì né tránh, nói: “Mẫu hậu yên tâm, hài nhi cũng sẽ làm cho phụ hoàng một mực sủng ái hài nhi như vậy.”

Trong nội tâm Hà hoàng hậu nóng lên, kéo tay của nàng, nắm thật chặt: “Chiêu nhi, con nhớ kỹ, vinh sủng của con, chính là vinh sủng của mẫu hậu, mẫu hậu quyết không để cho người khác được chia một chút nào.” Đôi mắt đẹp của bà ửng đỏ, dường như sắp rơi lệ, Chiêu Dương nắm lại, cười nói: “Cho nên mẫu hậu nhanh nói với phụ hoàng, đem hắn tứ hôn cho nữ nhi...” Nàng rốt cuộc là nữ nhi, đối với mẫu thân mình vẫn cảm thấy ngượng ngùng, không khỏi đỏ mặt, Hà hoàng hậu chỉ cái trán nàng giễu cợt: “Không biết xấu hổ.”

Chiêu Dương chỉ mím môi cười.

Hà hoàng hậu trầm tư: “Con tiếp xúc với Tử Thanh, quân gia cũng ngầm đồng ý, nhưng lại trì hoãn không tứ hôn. Tử Thanh này cũng thật là, cũng không biết đến cầu hôn.” Chiêu Dương đỏ mặt tới mang tai, nghe bà giận Hách Liên Du vội nói: “Mẫu hậu thiệt là, phụ hoàng không đồng ý, hắn có thể nào cầu hôn, nếu là người khác, đến lúc đó miệng vàng lời ngọc, có thể nào tốt.”

Hà hoàng hậu nghe nàng mở miệng bảo vệ, cũng không bóc trần, chỉ là nói: “Nhân phẩm vẻ ngoài của Tử Thanh không thể bắt bẻ, tiền đồ cũng tốt, nhưng nếu một ngày phụ hoàng con....” Bà dừng một chút: “Thái tử đăng cơ, mẹ con chúng ta không thể tiếp tục sống những ngày an bình.”

Chiêu Dương vui mừng nhướng mày: “Mẫu hậu đã quên, Tử... Hắn là hoàng tử Cổ Hạ quốc, nếu như hắn đăng cơ, hài nhi chẳng phải là hoàng hậu, đến lúc đó đón mẫu hậu qua, mẫu hậu chính là hoàng thái hậu, còn sợ thái tử ca ca sao?”

Đôi mắt đẹp của Hà hoàng hậu lưu chuyển, bình tĩnh rơi xuống trên mặt Chiêu Dương, cười nói: “Con đứa nhỏ này, cũng có thời điểm thông minh.” Chiêu Dương làm nũng nói: “Mẫu hậu trí tuệ, hài nhi sao có thể ngu dốt?” Hà hoàng hậu ngước mắt: “Nữ nhi của ta, sao lại ngu dốt.” Chiêu Dương vội tiếp lời: “Cho nên mẫu hậu, người nhất định phải giúp hắn, hắn nắm quyền, mới có thể thi triển quyền cước, trở lại Cổ Hạ quốc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.”

Hà hoàng hậu gật đầu: “Khát vọng trí tuệ của Tử Thanh không thể nghi ngờ, cho dù không có trợ giúp của ta, cũng có thể chắc chắn thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng đế.” Bà cẩn thận nhìn ngắm nữ nhi của bà, tuổi trẻ thật tốt, thanh xuân vẫn còn. Nhan sắc không tồn tại lâu dài, khóe môi bất giác ảm đạm, cười nói: “Nữ nhi của ta khuynh thành, hắn không có lý do không yêu.”

Chiêu Dương chỉ mắc cỡ cúi đầu, Hà hoàng hậu chuyển con mắt giương giọng: “Truyền tin ra ngoài, khuôn mặt Lâm Quan Đế Cơ xấu xí, có thể so với Vô Diệm.” Giọng nói của bà thật ác độc, quanh quẩn ở trong điện: “Bổn cung muốn cho nàng ta nếm thử hậu quả tranh ánh sáng với nhật nguyệt, làm cho nàng cả đời khó gả, ở trong thâm cung cô độc sống hết quãng đời còn lại.”

Cả vườn thanh lặng.

Kéo tên, căng dây cung, “Sưu” một tiếng, cây tên lông vũ trắng phá dây cung ra, xuyên qua hồng tâm. Lông vũ trắng rung bần bật, vẫn còn vài phần hàn khí, chỉ nghe có người ha ha ủng hộ: “Ngươi oa nhi này, đã lâu không gặp, công phu lại tăng thêm không ít.”

Hách Liên Du hờ hững chuyển con mắt, lão giả râu trắng từ sau lưng Đỗ Minh xông tới. Đỗ Minh vốn là gầy như sào tre, lão giả này cũng gầy cực, da thịt khô héo bọc xương, tóc trắng lôi thôi dính bết lại một chỗ, lông mày trắng thật dài, cười rộ lên khó tìm đồng tử, thì ra là thánh dược Thanh Phong tiên nhân đến. Hách Liên Du cũng không thèm nhìn ông. Thanh Phong tiên nhân tương đối quen thuộc, thẳng ngồi xuống bàn đá, tự rót uống một mình: “Ngươi nghĩ thông, để cho ta trị thương trên lưng ngươi?”

Hắn thản nhiên nói: “Ông có thể trị?”

Thanh Phong tiên nhân liên tục ho khan: “Trên đời này sẽ không có vết thương nào ta không thể chữa.”

Hách Liên Du gật đầu: “Chuyện này cũng chỉ có ông có thể làm.”

Thanh Phong tiên nhân trừng mắt: “Không phải bảo ta đến trị thương cho ngươi?” Phất tay áo liền đi, Hách Liên Du gọi ông: “Mặc dù không phải vì ta, nhưng cũng là ta cần ông giúp, cái này cùng với van xin ông có gì bất đồng.” Thanh Phong tiên nhân xoay mặt cười hì hì: “Tiểu oa nhi, ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với vết thương trên lưng ngươi.”

“Vết thương trên lưng.”

Hắn lộ ra một cái nghiền ngẫm vui vẻ: “Ta còn muốn giữ lại nó, để nó từng giờ từng khắc nhắc nhở ta, vì sao ta phải như vậy, cũng tốt.”

Thanh Phong tiên nhân nhìn nụ cười của hắn, mãnh liệt run lên, ôm bả vai: “Ai u, ngươi đừng cười như vậy, khiến toàn thân lão nhân ta run lên.”

Lúc này Hách Liên Du mới vào vấn đề chính: “Gọi ông tới, cho ông đi trị mặt một người. Ông muốn cái gì cứ việc nói là được.”

Thanh Phong tiên nhân quay đầu: “Không đi.”

Hách Liên Du trầm thấp thở dài: “Vậy thật tiếc, vây cá mập Nam Hải ở đây, thì ra ông không muốn.” Hắn nhướng lông mày, Thanh Thụy gật đầu, muốn ném hộp gấm cầm trong tay vào ao, Thanh Phong tiên nhân nhảy qua gắt gao ôm vào trong ngực, kêu to: “Đừng đừng, đừng cho cá đáng ghét của ngươi đụng vây cá mập của ta.”

Hách Liên Du cười yếu ớt: “Vậy là ông đồng ý rồi.”

Thanh Phong tiên nhân ngơ ngẩn, vừa nhìn ngắm vây cá vừa nhìn bầy cá ăn thịt người tranh nhau tháo chạy trong ao, hận đến hàm răng ngứa ngáy: “Nói đi.” Lão vừa đảo tròng mắt vừa cười hắc hắc nói: “Cảnh cáo trước, quy củ của ta không thể đổi, vây cá mập ta nhận, nhưng còn hai vật nữa.”

Hách Liên Du hiển nhiên không để trong lòng: “Nói.”

Thanh Phong tiên nhân vẻ mặt cười gi¬an nhân lúc cháy nhà mà hôi của: “Nghe nói ngươi mới phái người hái hàn phượng liệt kình thảo ở Côn Luân.” Hàn phượng liệt kình thảo Côn Luân chính là vật báu nhân gi¬an, đài hoa chí âm chí nhu, cánh hoa chí cương chí liệt, có hiệu quả khởi tử hồi sinh.

Hách Liên Du vân đạm phong khinh: “Cầm lấy đi.” Đỗ Minh nghe vậy lại bóp cổ tay la lên: “Lão đại, ngươi sao lại đưa cho ông ta đơn giản như vậy, vì hái vật kia, thiếu chút nữa lấy mất mạng của ta.” Khinh công của Đỗ Minh không người có thể địch, hắn đều thiếu chút nữa có đi không về, có thể thấy được tìm được vật ấy khó thế nào. Thanh Phong tiên nhân cười hì hì cầm lấy, không có chút cảm giác áy náy nào.

Đỗ Minh biểu lộ không cam lòng không có kết quả, trừng mắt nhỏ hướng thẳng về phía Thanh Phong tiên nhân.

Thanh Phong tiên nhân chăm chú lo lắng vật thứ ba, Hách Liên Du đã tặng hai báu vật, con mắt chớp cũng không chớp, không khỏi nản chí, bỗng nảy ra ý hay, vỗ hai tay: “Có rồi.” Ông nheo mắt cười nói: “Tiểu oa nhi, vật thứ ba này, ta muốn thịt của ngươi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Bình sứ bốn tai hoa sen xanh: 4 cái tai là bốn cục nổi lên ở gần miệng bình, hoa văn là màu xanh dương... kiểu dáng bình và hình dạng hoa sen thì có nhiều loại... Hình dưới là bao gồm đủ nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.