Vì sao ngươi sống ở trên đời? Vì không cam lòng bình thường nghĩ xằng bậy, vì không thể thực hiện giấc mộng, hay là vì...vĩnh viễn không thể chạm đến đến người kia? - Hồng Liên, Mặc Liên
Cô gái một mình đáng thương bước trên đống đá ngổn ngang, tóc đen tán loạn dưới đất, khuôn mặt hết sức tái nhợt không có chút máu, giống như người chết.
Nàng lần theo mỏm đá trên vách núi, chỗ nào leo qua thì bàn tay đều lưu lại không ít máu bẩn trên bề mặt hòn đá
Nhưng không hề có cảm giác gì.
Mặc kệ là đau đớn trên thân thể hay trong lòng đều không có cảm giác.
Nàng không đau, nàng thầm nghĩ sớm chạy tới chỗ muốn tới, bởi vì, thời gian không còn nhiều.
Rốt cuộc, nàng thấy phía trước một mảnh hỗn độn, theo kinh nghiệm nhiều năm cũng biết, nơi đây vừa trải qua một hồi đại chiến long trời lở đất, chung quanh còn có nguyên khí lặng lẽ lưu động.
Nàng rất quen nguyên khí này.
Tuyết rơi lả tả, bao phủ một nửa chiến trường, trên mặt đất tuyết trắng ngần, lòng của nàng cũng thê lương.
Trên người quần áo không đủ chống lạnh, đoạn đường đi tới khiến nàng lạnh muốn chết, cả người cũng cứng ngắc, nhưng một khắc tới nơi này, nàng cảm giác trên người mình tràn ngập lực lượng.
Bước nhanh qua đá vụn, giẫm trên mặt đất tuyết đọng vừa ẩm ướt vừa lại trơn, ngã thật nhiều lần, nhưng vẫn kiên cường đứng lên.
Cách một ít đống đá vụn, nàng thấy khuôn mặt thánh quân từ khe hở, đôi mắt không cam lòng trừng lớn, gương mặt tái nhợt xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292499/chuong-1156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.