Tăng thêm vài nét bút.
Vẽ ra một mỹ nhân, mỹ nhân tú lệ lịch sự tao nhã, nhưng sao vẽ ra mặt mày càng nhìn lại càng quen thuộc, càng nhìn càng chán ghét chứ?
"Lại là nàng!" Rốt cuộc nhìn thấy người trong tranh là ai, Yểm giận dữ, nắm giấy vo tròn lại, ném vào trong góc, nơi đây đã chất đống giấy vẽ, đều là hắn vẽ ra mỹ nhân có nét tương tự người nào đó.
Hừ! xú nha đầu giam hắn hơn mười năm mà vẫn không thích hắn thì có cái gì tốt? hắn muốn vẽ tiểu mỹ nhân, một tiểu mỹ nhân tuyệt thế...
Cầm bút vẽ lại......
Một tiếng cười "Khì khì" vang lên, tiếng chuông gió rung động, ngẩng đầu tưởng nhìn thấy ảo giác.
Bút vẽ leng keng rơi một tiếng trên mặt đất, hoảng hốt thấy người trong bức họa.
Hoàng Bắc Nguyệt đi tới, nhặt bút vẽ lên đưa cho hắn, chống khuôn mặt nhỏ nhắn cười nói: "Thần thú chính là thần thú a, mười năm qua mà trên da chưa từng có một nếp nhăn!"
"Hừ! Bổn đại nhân tuyệt thế xinh đẹp, làm sao có thể có nếp nhăn!" mỹ nhân Yểm tự kỷ đoạt bút vẽ của chính mình, không cẩn thận bị mực nước bắn tung tóe trên mặt, tức giận khiến hắn oa oa kêu to, vội vàng chạy đến bên hồ nước rửa mặt, thuận tiện nhìn bóng mình trong nước.
Mấy ngày nay không rửa mặt không chải tóc, nàng xuất hiện đột ngột như vậy có phải bản thân bị mất hình tượng hay không?
Hoàn hảo, hắn đẹp như vậy, người đẹp trời sinh tuyệt thế, thấy thế nào cũng đẹp đến kỳ cục, ha ha ha...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292497/chuong-1154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.