Sau hắn lại tỉ mỉ khắc hoa Kết Ngạnh lên khối ngọc, nàng vẫn không nỡ tùy tiện mang trên người, bảo tồn cẩn thận trong nạp giới.
Đi ra khỏi phủ tướng quân, gió đêm thổi, đầu mờ mịt vì rượu chợt trong sáng hơn nhiều, theo Băng Linh Huyễn Điểu bay lên trời cao, trở lại con đường tới vách đá vừa rồi.
Nàng chỉ dừng lại nơi này, ngọc bội hẳn là rơi chỗ gần đây.
Haiz, nơi đó là vách núi, nếu rơi dưới vách núi thì phiền a......
Rất nhanh tới bên vách núi, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đáp xuống mảnh rừng, trong tay chợt lóe lửa cháy, lập tức chiếu sáng chung quanh.
Vừa rồi đứng ở chỗ này...
Hoàng Bắc Nguyệt đi tới một thân cây, đột nhiên ngơ ngẩn, híp mắt ngồi xổm xuống, dùng ánh lửa chiếu sáng mấy dấu chân trên mặt đất.
Đây là máu tươi vừa mới lưu lại, bởi vậy không thể là bọn họ, sau khi bọn họ rời khỏi còn có người đã tới đây!
Nàng đứng lên nhìn bốn phía, chỉ có dấu chân một người, đi tới dưới cây này liền biến mất.
Xem ra, đối phương là một cao thủ a!
Uống rượu đầu mơ hồ đau, Hoàng Bắc Nguyệt gõ đầu một chút, lẩm bẩm nói: "Xem ra, có phiền toái..."
Trừ mấy dấu chân ra, ngọc bội của nàng hoàn toàn biến mất, không chừng chính là chủ nhân dấu chân cầm đi.
Tuy nhiên, ngọc bội kia chỉ là đồ bình thường, không phải thần khí cũng không phải linh khí, trừ đẹp mắt thì cũng không hề có tác dụng gì, cao thủ thấy nó hẳn là khinh thường thứ này chứ?
Nàng nghĩ tới vách núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292464/chuong-1121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.