Hắn như vậy chỉ khiến người ta cảm giác không thể làm gì, sức mạnh cường đại, hắn trở nên đáng thương như vậy.
Trong lòng có rất nhiều ý nghĩ, nhưng nàng biểu hiện ra lại không khiến hắn nhìn ra điều gì, không muốn để hắn thấy mình thương xót hắn.
Nàng đem hắn trở thành bằng hữu, cho dù bị giết một lần, ý nghĩ này cũng vĩnh viễn không thay đổi.
Đói bụng kêu "Òm ọp" một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt xấu hổ, cười ha hả, nện một phát bả vai Mặc Liên: "Với thiếu nữ quan tâm một chút a! Nhanh đi chuẩn bị thịt cá!"
Nhìn thấy nàng cười vui vẻ, Mặc Liên cũng không kìm lòng được cười rộ lên, mặc dù nụ cười hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn vui quên trời đất ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.
Nhìn hắn ra khỏi cửa, Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới chậm rãi thu liễm nụ cười trên mặt.
Dạ dày quấy khó chịu, nàng bưng bụng chậm rãi ngồi xuống, nắm ấm trà muốn tự rót, nhưng lại phát hiện tay run rẩy ngay cả cầm ấm trà cũng không yên.
Một tay từ bên cạnh vươn đến, bắt được ấm trà, vững vàng rót cho nàng một chén.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy một thiếu niên tóc vàng đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt tuấn tú, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Lại xuyên qua sao? Nàng làm sao có thể nhìn thấy màu tóc vàng rực rỡ ở thời đại này chứ?
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" thiếu niên Tóc vàng buông ấm trà, vẻ mặt có chút nghiêm túc, nhưng gương mặt rõ ràng hơi phớt hồng.
"Này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292454/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.