Yểm cười gian một tiếng:"Chỉ cần gạo nấu thành cơm, lo gì không thuyết phục được hắn?"
Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt đông lạnh, cặp mắt nguy hiểm nheo lại, Yểm nhìn mà giật mình, tưởng nàng giận dữ muốn chiến một trận với hắn.
Vừa hay sống ở Thành Tu La đang nhàm chán, đại chiến một hồi với nàng cũng không tồi!
Yểm xoa tay chờ, có điều hắn đúng là đánh giá thấp tâm tư Hoàng Bắc Nguyệt, nàng vừa mới lạnh như băng, sau lại chậm rãi cười xòa.
"Yểm, chúng ta đánh nhau cũng không có ý nghĩa, trừ phi ngươi giết được ta, nếu không vĩnh viễn không có ngày ta cúi đầu."
Yểm trầm ngâm chốc lát, giết nàng không có lợi lắm.
"Ta có một giao dịch, có thể ngươi sẽ thấy hứng thú." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
"Chỗ ngươi mà cũng có thứ ta hứng thú? Ta không tin, là cái gì?" Yểm khinh thường hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không thừa nước đục thả câu, lấy đoạn đao màu đen từ nạp giới ra, quơ quơ một cái "Ngươi biết vật này chứ?"
Yểm sáng mắt lên vội vàng hỏi:"Ngươi lấy nó ở đâu?"
"Không cần hỏi ta lấy được ở đâu, ta hỏi ngươi, ta trả đoạn đao cho ngươi, để ngươi có Địa hỏa Song Nguyệt Liêm hoàn chỉnh, đổi lại xóa bỏ chuyện lúc trước?"
"Cái này thì dễ thương lượng, ngươi cho ta nhìn nó một chút." Yểm xoa xoa tay, không thể chờ đợi được muốn nhìn bảo bối mà hắn lạc mất cả trăm năm nay.
Hoàng Bắc Nguyệt nhấc tay lên cao, đi qua hắn nói: "Ta không dễ tin tưởng lời của ngươi."
Nếu đặt Yểm vào thời hiện đại, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292437/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.