Trong giờ phút này có chăng hắn đang tưởng tượng chú rể là hắn, tân nương đúng là trưởng công chúa Huệ Văn...
Vài chục năm chấp niệm không chịu tiêu tan, thật đáng sợ.
Nghi thức trôi qua, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng tiêu du dương.
Trên quảng trường tiếng hoan hô rung trời, tiếng tiêu vốn hẳn bị bao phủ, nhưng bất thường ở chỗ ai cũng nghe được, giống như tiếng vọng ở trong đầu.
Tiếng hoan hô dần dần an tĩnh lại, mỗi người theo quán tính ngẩng đầu tìm kiếm chung quanh, nơi nào phát ra tiếng tiêu, nhưng giữa không trung không một bóng người a!
Một số cao thủ thực lực thâm hậu lại nhăn mi lại, trong tiếng tiêu ẩn chưa một cỗ nguyên khí rất cường đại, thông qua âm phù truyền lại lỗ tai mỗi người, cho nên ai cũng nghe rõ ràng.
Cao thủ thực lực như thế nhất định rất đáng sợ!
Bởi vậy những cao thủ đều đề phòng đứng lên, tiềm thức lấy nguyên khí bịt lỗ tai lại, không nghe ma âm loạn nhĩ này.
"Nhìn kìa là cái gì!" Trong đám người, một dân chúng đột nhiên chỉ vào bầu trời kinh hô.
Một đóa hoa đỏ tươi chậm rãi theo tiếng tiêu rơi xuống từ bầu trời, vạn dặm trời quang không mây nên thấy dễ dàng một đóa hoa hồng.
"Chỗ kia cũng có!"
"Chỗ này cũng có!"
Một giọng nói vang lên, ngay sau đó liên tiếp tiếng nói khác.
Trên trời quang đột nhiên có vô số đóa hoa màu đỏ nhẹ nhàng bay lả tả như mưa xuống.
Một đóa lại một đóa hoa hồng nở rộ, vui mừng đường hoàng, như ăn mừng ngày hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292433/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.