"Ha ha ha! Ta lừa gạt ngươi, ngươi lại tin thật! Đứa ngốc!" Tiếng cười của Yểm bừa bãi kiêu ngạo vang vọng giữa không trung.
Nguyệt Dạ nhanh chóng rơi xuống, may là có Băng Linh Huyễn Điểu, lúc nàng sắp nện xuống đất đã liều mạng đập cánh xẹt qua mặt đất.
Nhưng vừa rồi sức mạnh chém xuống khiến tay trái nàng tê liệt, giờ phút này ngay cả chuôi đao cũng không cầm được.
Môi cắn nát, nàng không cam lòng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
"Nhìn cái gì vậy? Bổn đại gia biết Hoàng Bắc Nguyệt là muốn giết cô ta! Xú nha đầu ngươi dám tự nhận là cô ta thì ngay cả ngươi ta cũng giết"
"Không ngờ ngươi quên cả điều này." Nguyệt Dạ thê lương cười rộ lên.
Nghe ngữ điệu của nàng có vị trào phúng, Yểm nhíu mày hỏi: "Xú nha đầu ngươi có ý gì?"
Nguyệt Dạ không giải thích nhiều, chỉ lấy Vạn Thú Vô Cương từ nạo giới ra, nắm trong lòng bàn tay cuốn lại để hắn nhìn.
"Đây là cái gì không cần ta nói chứ?"
"Vạn Thú Vô Cương!" Yểm hung hăng nhìn chằm chằm hắc ngọc trong tay nàng, sát khí trong mắt đột nhiên nặng vài phần "Xú nha đầu, ngươi lấy nó ở đâu".
"Hỏi làm gì? Hiện tại Bắc Nguyệt quận chúa chỉ là một cái xác không mà thôi, ta mới là Hoàng Bắc Nguyệt thực sự!" Nguyệt Dạ híp mắt cười lạnh, "Mà nay ta dựng lại linh thể từ Thất Phá Đan của Hiên Viên Cẩn, điều này ta và ngươi hiểu rõ đúng không?"
Yểm hoảng hốt nghĩ, Hiên Viên Cẩn, Thất Phá Đan......
Trong óc, những trí nhớ quả thật như ẩn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292427/chuong-1084.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.