Lão phụ hoảng sợ, "Đây, đây là..."
"Đại nương, ngài đi nghỉ ngơi đi, nơi này không còn chuyện của ngài nữa." Nến Đỏ cười với bà.
Lão phụ gật đầu, có loại mãnh thú như Tiểu Hổ ở đây, lão phụ cũng không thích ở lâu.
Nến Đỏ chậm rãi đứng lên, dìu vách tường ra ngoài.
Tỏa Nguyệt Lâu rất cao, nàng đứng ở lan can nhìn xuống, chỉ thấy mười mấy người Cát Khắc vây bắt một con tiểu hồ ly tuyết trắng, vui mừng lẫn sợ hãi kêu "Chủ nhân! Chủ nhân!"
Hồ ly sợ lui nhanh, cái đuôi bọc thân thể, không dám cử động.
"Bọn họ đang làm gì thế?" Trên đỉnh đầu một đợt hàn khí băng tỏa xuống, giọng nói của Nguyệt Dạ cũng vang lên.
Nến Đỏ ngẩng đầu, nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu hạ xuống nóc nhà, Nguyệt Dạ cả người mặc y phục đen lưu loát nhảy xuống, động tác giống hệt Hoàng Bắc Nguyệt năm đó.
Nàng cũng nhìn thấy đám người Cát Khắc phía dưới, không hiểu chút nào.
Nến Đỏ "Khì khì" cười một tiếng, nói: "Chủ nhân, ngươi rất xấu rồi!"
"Ta?" Nguyệt Dạ khoanh tay, tỏ vẻ rất vô tội,"Ta không có làm gì a."
Nến Đỏ nghiêng đầu cười, cười đến mức vành mắt liền đỏ,"Bọn họ đều rất tưởng niệm chủ nhân, mặc kệ ngài biến thành bộ dáng gì cũng thề thuần phục, tuyệt không thay đổi."
Nguyệt Dạ nhìn người phía dưới, đột nhiên một tay chống đỡ tay vịn, thân thể nhảy từ lầu cao ba tầng xuống.
Nến Đỏ hoảng sợ, nhưng không kịp hô thì liền biến thành mỉm cười, nụ cười tràn ra khóe môi.
Trong nháy mắt nàng nhảy ra, Băng Linh Huyễn Điểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292382/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.