"Không thả." Yểm mặt dày cười, dù sao nàng chỉ là hồ ly, hắn muốn chà đạp thế nào thì chà đạp.
Nguyệt Dạ xạm mặt, người này...
Yểm vui vẻ cười, đột nhiên vạt áo dưới chân bị một cái tay nhỏ bắt được, dùng sức lay động hai cái. Hắn cúi đầu kinh ngạc: "Chi Chi?"
Hắn nhận ra Chi Chi, đáng tiếc Chi Chi không biết hắn.
Lúc hắn ra khỏi phong ấn, Chi Chi không có ở đó, cũng không từng gặp.
Chức Mộng Thú nho nhỏ phe phẩy vạt áo hắn, mở miệng cười khúc khích với hắn.
Nguyệt Dạ nâng trán, khoai tây nhi ngu ngốc này, nhanh dùng ảo thuật bắt giữ hắn đi.
Yểm ngồi xổm xuống, vươn ngón tay thon dài trắng nõn nắm mặt Chi Chi, xách nó lên.
Chi Chi đau đến mức hai mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn hắn. Yểm nhìn hai mắt nó liền ném văng ra,"Tránh ra tránh ra! Ta không thích Chức Mộng Thú chút nào hết!"
"Này! Khoai tây sẽ đau" Nguyệt Dạ giận dữ, tốt xấu gì thì khoai tây cũng từng giúp nàng, không thể thấy nó bị bắt nạt như vậy!
Yểm cười hắc hắc nói: "Ta thương ngươi là được mà!"
Nguyệt Dạ mím môi, hai mắt màu lam lạnh nguy hiểm liếc hắn một cái.
Yểm chớp chớp mi, trong lòng như bị đụng phải cái gì đó, trong lòng thầm nghĩ: Ánh mắt sao lại giống nàng như thế?
Nhìn nhìn, đột nhiên cảm giác trước mắt hoảng hốt, đầu bắt đầu buông lỏng, lúc ý thức phòng bị quá thấp thì đã không còn kịp làm gì với Chức Mộng Thú.
Chi Chi đứng lên khỏi mặt đất, bước nhanh tới đá hắn một cước báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292375/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.