Băng điểu đang đứng an ổn trước một tấm bia đá, ngước đầu cao ngạo, thân thể băng vũ sáng sủa lấp lánh, đồng tử màu ngọc bích lạnh lùng nhìn bọn họ chẳng phải là Băng Linh Huyễn Điểu, kẻ mà nàng một giây trước vẫn lo lắng sao?
Nguyệt Dạ cả kinh, không biết có phải vì đuối lý nên chột dạ hay sau khi bị thương lực linh hồn khó có thể chống đỡ hình thái loài người mà oạch một tiếng, bóng dáng cô gái đột nhiên biến mất, biến thành một đoàn nho nhỏ lui dưới áo choàng.
Phong Liên Dực bật cười, ngay cả ánh mắt Băng Linh Huyễn Điểu cũng dẫn theo vài phần nhu hòa.
Nguyệt Dạ buồn bực ở trong áo choàng, suy nghĩ một chút, không đúng a! Hắn chỉ giúp nàng chữa thương mà thôi, có làm gì đâu, sao nàng phải chột dạ như vậy?
Hơn nữa không hiểu vì sao lại chột dạ, nàng căn bản chưa từng có ý đồ gì không an phận!
Nghĩ tới đây, Nguyệt Dạ không trốn tránh nữa, dứt khoát chui ra khỏi áo choàng, liếc mắt Băng Linh Huyễn Điểu: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Chỗ này chỉ có ngươi mới tới được sao?" Băng Linh Huyễn Điểu cao ngạo nói, sau khi nói xong, liền giương cánh bay lên, "Đừng quên đáp ứng chuyện của ta!"
Ném những lời này, hắn biến mất.
"Ngươi đáp ứng nó chuyện gì thế?" Phong Liên Dực ôm tiểu hồ ly đến.
"Cũng không có gì." Nguyệt Dạ lẩm bẩm một câu.
Phong Liên Dực ân cần nhìn nàng: "Ngươi hiện tại chỉ là hồn phách, không nên dễ dàng đi mạo hiểm, nếu hồn phách tản mát sẽ triệt để không cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292365/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.