Trong bóng tối của Cung Vạn Thú, từng tấm bia đá sat sát nhau đều rung động, trên tấm bia đá, thạch thú vốn an tĩnh vài trăm năm như là nghe được tiếng gọi. Toàn bộ mở to mắt, thân thể nhúc nhích rũ xuống tro bụi, rời khỏi tấm bia đá, đứng ở phía Nguyệt Dạ, như hổ rình mồi nhìn Lệ Tà!
Đứng ở hàng đầu toàn bộ là thần thú trên cấp 4, bị giam lâu trong bóng tối, từng đôi mắt đều có chút khát máu không thể chờ đợi được.
Một con ma thú?
Tốt lắm, xé nát hắn, máu thịt của hắn có thể mặc cho bọn chúng cắn xé!
Trận thế khổng lồ như thế, ngay cả Nguyệt Dạ cũng hoảng sợ, nàng chưa từng nghĩ chính mình chỉ là một linh hồn đã có năng lực thật lớn như thế, có thể đồng thời gọi về nhiều thú như vậy.
Nhìn hắc khí trong tay chậm rãi khởi động, chẳng lẽ là tác dụng của khối hắc ngọc sao?
Vậy hắc ngọc rốt cục là vật gì?
Không kịp suy nghĩ nhiều, bị nhiều linh thú cùng thần thú như hổ rình mồi mà Lệ Tà vẫn dám cầm kiếm xông lên, không sợ chết sao?
Nguyệt Dạ lạnh mắt nhíu lại, thần thú mang nàng bay lên cao, những linh thú còn lại trong nháy mắt bao phủ Lệ Tà!
Nàng ngừng thở nhìn, trái tim phốc phốc nhảy dựng. Cả bóng tối trong Cung Vạn Thú, trừ tiếng kêu rống của thú thì tiếng tim đập của nàng rõ nhất.
Hắn bị đánh bại như vậy sao?
Lẳng lặng đợi khoảng mười giây đồng hồ, đột nhiên trong Cung Vạn Thú chấn động.
Nguyệt Dạ ngẩn ra, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292363/chuong-1020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.