Nàng biết nhớ nhung một người cảm giác thế nào không? Tựa như tự mình uống một chén nước đá, sau đó hóa thành lệ nóng chảy xuống. Tim của ta rất đau, chỉ có nàng mới hóa giải.
Nguyệt, ta biết nàng còn sống, nhưng vì sao không trở lại?
Nhà của nàng...ở ngay đây...
------
Sương khói mông lung.
Bầu trời nứt ra lại khép lại. Mưa đỏ liên tục rơi xuống không biết khi nào ngừng.
Nguyên khí rung chuyển kịch liệt rốt cuộc biến mất, không có uy áp bức nhân, vì vậy nên tiểu hồ ly cấp 1 mới vất vả khôi phục thần trí, chậm rãi mở to mắt.
Xuyên thấu qua con ngươi màu lam lạnh, dường như lần đầu tiên nó đánh giá thế giới này.
Trên mặt đất đọng lại nước mưa màu đỏ, lẫn vào trong bùn đất, dường như ngay cả đất cũng đỏ như máu, hết sức bắt mắt. Xung quanh nhánh cây, bụi cỏ hay phòng ốc đều bao trùm bởi màu đỏ.
Không có mùi máu tươi, nhưng lại có cảm giác khổ sở bất an khó hiểu.
Ý thức mặc dù khôi phục, nhưng trong đầu vẫn mơ hồ, chỉ nhớ rõ vừa rồi phát sinh một trận đại chiến, mà chính mình như bị cái gì đánh trúng, đau đến ngất đi.
Linh thú cấp 1, thật sự quá yếu!
Nàng cảm giác đầu rất nặng, thân thể rất nặng, chỗ nào cũng nặng, chính mình quỳ rạp trên mặt đất như một tảng đá lớn, cố gắng giãy dụa một chút, nhưng chẳng động đậy được
Nàng muốn đưa tay tìm vật gì có thể tì vào để đứng lên, nhưng cố gắng hồi lâu mới nâng lên được một...móng vuốt?
Gì thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292344/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.