Tống Mịch không mang mặt nạ, mặc trường sam màu xanh bình thường, thoạt nhìn rất có phong độ của người trí thức, ưu nhã mà tuấn dật, phong độ Tiêu Dao Vương giống năm đó quan tâm chu đáo nàng.
Khóe miệng hắn giương lên nói: "Lúc cô ta sinh ra, đôi mắt cực kỳ giống Huệ nhi, ta thấy cô ta mở to mắt nhìn ta, ta chỉ biết đứa bé này hẳn là ở lại bên cạnh ta."
Bả vai kịch liệt run rẩy, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên lui về phía sau từng bước, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, cho dù như vậy, cô ta cũng không thể giống hệt ta như vậy, Tống Mịch, ngươi dám nói linh tinh, ta giết ngươi!"
"Hồng Liên quả không giống ngươi, cô ta giống Huệ nhi, đặc biệt mặt mày lúc ấy." Tống Mịch nói "Nhưng năm ấy ta thấy ngươi, ta chợt phát hiện dung mạo giống nhau thì sao, nhìn Hồng Liên ta lại không nhớ nổi bộ dáng Huệ nhi, mà nhìn ngươi lại như nhìn thấy Huệ nhi đứngtrước mặt ta. Các ngươi có ánh mắt tương tự nhau."
Hoàng Bắc Nguyệt cắn chặt môi, "Cho nên ngươi dùng bí thuật của luyện dược sư, thay đổi cô ta, để cô ta giống ta?".
"Không sai." Tống Mịch cười cười đắc ý, nụ cười trên mặt có vẻ cô đơn, "Chỉ tiếc, tính tình của cô ta không hề giống Huệ nhi. Lúc ngươi giả trang Hồng Liên, ta mới cảm giác đây chính là Huệ nhi mà ta muốn, cho dù là thế thân cũng khiến ta khao khát."
"Tống Mịch! Ngươi không phải người!" Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói, "Nếu mẫu thân ta còn sống, nhất định không muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292328/chuong-985.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.