Có lẽ nàng không làm sai gì cả, hết thảy đều xuất phát vì đại cục, vì Nước Nam Dực, vì hắn. Nhưng phương thức này khiến hắn không có cách nào tiếp nhận.
Hắn không thể nhìn thấy thi thể Anh Dạ mà vẫn có thể vui mừng hưởng thụ thắng lợi.
Vẻ mặt Chiến Dã cô đơn nhìn bóng lưng nàng, mấy lần định mở miệng gọi nhưng không biết nên nói cái gì liền thôi.
Ánh mắt chăm chú dõi theo, đột nhiên bóng dáng thiếu nữ kiên định thẳng thắn trước mắt không hề báo hiệu ngã xuống bậc thang, lăn tròn như tượng gỗ xuống đất.
Chiến Dã ngẩn ra, lập tức chạy nhanh xuống.
"Bắc Nguyệt!" Nâng nàng dậy, lật qua, trên trán một vết bầm lớn, trên mặt tràn đầy nước mắt, hai mắt cũng khóc đỏ.
Chiến Dã đột nhiên ngơ ngác nhìn nàng, lập tức hiểu ra. Từ lúc ở trong đại điện nàng vẫn cúi đầu, không để ai nhìn, chắc là cố gắng đè nén nước mắt.
Chờ bách quan đi nàng mới đi, cũng là không muốn để người ta nhìn thấy bộ dáng này.
"Sao ngươi phải như vậy" - ra vẻ mạnh mẽ quật cường như thế!
Hoàng Bắc Nguyệt nắm áo hắn, chôn khuôn mặt vào ngực hắn, nức nở nói một tiếng: "Xin lỗi"
Tim Chiến Dã như bị đao cắt, vành mắt cũng đỏ lên, không biết làm gì, chỉ có thể dùng sức ôm chặt nàng.
Hắn không có cách nào trách nàng, bởi vì mọi chuyện vốn không phải nàng sai.
Người kiên cường như nàng mà khóc ở trước mặt hắn, có thể thấy trong lòng nàng hối hận đến mức nào.
Cái trán của nàng vẫn nóng bỏng, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292326/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.