"Ta hiểu." Yểm xoay gò má khiến kẻ khác kinh diễm, đôi mắt màu đỏ quỷ dị tà ác, ngữ điệu có chút thê lương, "Quân Ly, ngươi đáng thương như vậy, cả đời này rốt cục theo đuổi cái gì chứ?"
"Cả ngươi nữa? Ngươi cũng đáng thương như thế mà thôi?" Quân Ly lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Ta a." Yểm cười rộ lên, "Mặc kệ ta đuổi theo cái gì, nhưng luôn dùng sức, dụng tâm, lại càng cẩn thận nơm nớp lo sợ một ngày nào đó ta không với được."
Trong lời nói mở lòng kia cũng không khó cảm nhận được vị cay đắng.
Quân Ly thản nhiên nói: "Ta cũng vậy."
Lời đã nói xong, không cần nhiều lời, Quân Ly đã xoay người, lội nước mà đi, trong nước đen ào ào chảy, hắn hỏi một câu: "Ngươi đồng ý không?"
"Vì được nhìn ánh sáng, chỉ có thể đồng ý. Chỉ mong nàng đừng trách ta." Yểm lười biếng nói.
Quân Ly hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi trước, càng chạy càng xa, tiếng nói từ phương xa truyền đến, "Vậy ngươi chờ ánh mặt trời lại chiếu vào con mắt tà ác của ngươi đi."
Trong bóng tối, đôi mắt màu đỏ hơi cong lên, lộ ra tia sáng hi vọng.
Nôn...
Cái trán Quân Ly rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt như chim mất cánh, rơi trên mặt đất, dùng sức nôn khan.
Cảm giác Ý thức bị xâm chiếm như có người dùng gậy gộc khuấy đảo trong đầu, không chỉ đau nhức mà còn có cảm giác thống khổ khó tả.
Nàng cúi người bên Hồ máu, nôn khan hồi lâu, thân thể khó chịu cuộn lại, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Quân Ly ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292305/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.