Lệ Tà lại cười nhìn, chậm rãi nói: "Có thể thần không biết quỷ không hay xông vào, cao thủ như vậy, hẳn là lập tức diệt cỏ tận gốc trừ hậu họa mới tốt."
Hắn chuẩn bị đi xuống, nhưng chưa kịp cử động lại bị Phong Liên Dực ngăn cản, song, không Phong Liên Dực nói lời nào, chỉ xoay người liền đi.
Lệ Tà vung tay lên, cửa lặng yên không một tiếng động đóng lại.
"Bệ hạ dự định không quan tâm, buông xuôi bỏ mặc sao?" Lệ Tà vài bước đi tới sau hắn, hỏi.
Bóng lưng Phong Liên Dực trầm mặc cao cường, không nói gì, nhưng lại tản ra khí thế cường đại lạnh như băng, kiên cố như thành Tu La vĩnh viễn không công phá được.
Không có đáp án, Lệ Tà lo lắng nói: "Người nọ không phải Hồng Liên, nhưng cô ta không phải Hồng Liên, vì sao phải mạo hiểm tới cứu Mặc Liên? Tư thế thân mật như thế, bọn họ..."
Lời chưa dứt, Tu La vương chợt xoay người, đôi mắt màu tím nhạt chuyển thâm, màu tím nồng nặc ý sát phạt khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía!
Lệ Tà câm mồm, bên khóe miệng lại có ý cười.
Lòng đố kị cũng là mồi lửa đáng sợ nhất trong thất tình lục dục, đã đoạn tình tuyệt ái thì Thành Tu La sẽ không dung thứ việc có tình cảm. Hắn giờ phút này đã cảm giác Minh sắp thức tỉnh.
"Không kẻ nào được phép cản trở nàng." Một lúc lâu sau, Phong Liên Dực âm trầm nói.
Lệ Tà ngẩn ra, ý cười liền biến mất, rất khó hiểu nhìn hắn: "Bệ hạ, nữ nhân kia..."
"Chuyện của nàng không kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292292/chuong-949.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.