"Tiêu Dao Vương?" Người nọ thì thào một tiếng, "Ý ngươi là Tống Mịch? Hắn tới sao?"
"Làm càn! Dám gọi thẳng tên Vương gia"
"Hắn ở đâu?" Không đợi Diệu Ca nói xong, nữ nhân này đã hô to lên.
Diệu Ca hoảng sợ, lập tức nhìn ngoài cửa, Vương gia đã tới, vì sao chậm chạp không đi vào? Chẳng lẽ Vương gia kế hoạch gì khác?
Thấy ả nhìn về ngoài cửa, nữ nhân kia cũng hướng ra ngoài cửa hô to một tiếng: "Tống Mịch! Ngươi đã đến rồi đúng không?"
Diệu Ca hoàn toàn không biết, hơi thở này rất quen thuộc với Vương gia. Cô ta rốt cục là ai? Chẳng lẽ chính là Trưởng công chúa Huệ Văn?
Ngoài cửa tĩnh trong chốc lát, lập tức, một đôi thon dài đẩy cửa ra, áo dài màu xanh thoáng hiện, Tiêu Dao Vương văn nhã như ngọc đi tới, nhìn người trong phòng, tuy có áo choàng che, nhưng hắn giật mình một cái, ánh mắt lóe tia sáng yếu ớt.
Nữ nhân kia nhìn thấy hắn, cũng trầm mặc một hồi, sau đó thấp giọng cười rộ lên: "Ngươi không thay đổi chút nào."
Nàng vừa nói vừa kéo áo choàng mũ xuống, lộ ra dung nhan thanh lệ không chút phấn son.
Cong cong mày liễu, đôi mắt ôn nhu nhưng lại quật cường, khí chất mặc dù nhìn như nhu nhược đoan trang tao nhã, song trên nét mặt lại toát ra một loại quật cường không chịu khuất phục.
Nàng cùng Hoàng Bắc Nguyệt có vài phần tương tự khuôn mặt, tuy nhiên theo tuổi phát triển, Hoàng Bắc Nguyệt càng ngày càng đại khí hoa lệ, khác với vẻ uyển chuyển hàm xúc xinh đẹp của nàng.
Tống Mịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292277/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.