Hoàng Bắc Nguyệt không che dấu vẻ mỉa mai, con ngươi linh động nhẹ nhàng chuyển, như gợn nước trong suốt động lòng người, "Trên đời này mọi thứ giống ta, cũng bị chết dưới lưỡi đao của ta. Nguyệt nhi của ngươi giờ phút này chỉ sợ cũng ở trong Địa ngục."
Nghe xong lời này, trên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dao Vương xuất hiện vẻ không vui, nhưng dù sao vẫn bình tĩnh, không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Cô nương nói đùa."
"Người nào nói giỡn với ngươi?" Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ.
Lúc này, Mặc Liên hình như cũng nghe thấy động tĩnh, đi ra khỏi khoang thuyền. Hắn toàn thân lãnh khốc, lạnh liệt như sương. Khuôn mặt tái nhợt cùng khóe mắt cây hoa Kết Ngạnh càng làm lòng người phát lạnh. Diệu Ca vừa thấy hắn, theo bản năng nhích lại gần Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương nhìn Mặc Liên chậm rãi đi tới, cẩn thận nhìn hắn cùng Hoàng Bắc Nguyệt, đã nói: "Các hạ là Hồng Liên?"
Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời cười ha hả: "Không ngờ thanh danh của ta cũng có người biết đến ở ngay cả thâm sơn cùng cốc này".
"Tự đại!" Diệu Ca không nhịn được thấp giọng nói.
Tiêu Dao Vương mỉm cười, nụ cười không giống vừa rồi ấm nhã tuấn dật, ngược lại dẫn theo lãnh đạm xa cách, nói: "Đại danh Hồng Liên các hạ như sấm bên tai."
Cô gái này là Hồng Liên, thiếu niên quỷ dị là Mặc Liên không thể sai được.
Thần chết của Điện Quang Diệu phía trước, hắn đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ chiêu chọc bọn hắn.
Mặc Liên đi tới bên người nàng, hai mắt mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292272/chuong-929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.