Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên một giọng nói thanh thúy lanh lảnh: "Ở chỗ này!"
Mặc Liên trên mặt lộ ra tươi cười, lập tức xoay người, đi đến chỗ tiếng nói kia.
Hắn vậy mà cười
Mặc Liên, hắn vậy mà cười, nhiều năm làm bạn chưa từng thấy hắn cười.
Ả tưởng rằng dung nhan tái nhợt vĩnh viễn vắng lặng, tưởng rằng cây hoa Kết Ngạnh màu đen đại biểu cô độc cùng lạnh lùng, cho nên hắn chưa bao giờ cười, nàng cũng không thấy kỳ quái.
Nhưng nhìn hắn cười, Hồng Liên lại cảm giác Mặc Liên xa lạ.
Theo phương hướng hắn đi qua, Hồng Liên cũng đi theo, người đi đường từng bước từng bước tránh ra, sau đó ở chỗ ngọn đèn dầu lay lắt, một người giống nàng đứng ở đó, nhẹ nhăn mày cười yếu ớt, ngọn đèn dầu phản chiếu vào mắt, ánh sáng ngọc như đầy trời đầy sao.
Nụ cười trên mặt Hồng Liên biến mất, cuối cùng cứng ngắc tại chỗ.
Mặc Liên cố gắng chen qua đám người, đứng ở trước mặt cô gái, sắc mặt vui mừng, giơ đèn lồng trong tay cho nàng nhìn, "Nhìn!"
Cô gái kia lắc đầu, nói: "Mặc Liên, ngươi phải cố gắng theo ta, nhiều người ở đây, dễ đi lạc lắm."
Nàng không chú ý tới đèn lồng của mình, Mặc Liên mất mát nói: "Mười cái, thiết tệ."
"Có tiến bộ!" Hoàng Bắc Nguyệt dựng thẳng ngón cái lên, khen hắn một tiếng. Thấy hắn nở nụ cười mới nói: "Không còn sớm, chúng ta về thôi."
Mặc Liên mừng khấp khởi theo sát nàng.
Hồng Liên bề bộn đuổi theo, "Không phải! Cô ta không phải là Hồng Liên! Ta mới là...!"
Chưa chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292270/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.