Mặc Liên chậm rãi đi tới, ngửi trong không khí có mùi đặc thù, khẽ nhíu mày.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Vừa rồi nghiên cứu ít thuốc, không cẩn thận đánh đổ bình thuốc." Trong lòng rất cảm kích Mặc Liên, nếu hắn không kịp thời chạy tới thì bản thân giờ phút này sợ rằng đã động thủ với Thánh quân.
Kết quả tất nhiên là Thánh quân trọng thương, nàng cũng trọng thương.
"Đã trễ thế này, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Nhìn thần sắc Mặc Liên có chút vội vàng, tưởng hắn có việc gì gấp, Hoàng Bắc Nguyệt vội hỏi.
Mặc Liên gãi gãi lỗ tai, nói: "Tuyết rất lớn."
Cửa không đóng, bên ngoài vù vù gió lạnh thổi vào, quả thật rất lạnh, Mặc Liên sợ tuyết lớn nàng không quay về được mới đến sao?
"Cám ơn ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiêm túc nói, hắn lại cứu nàng một lần, "Chúng ta trở về thôi."
Bên ngoài gió tuyết thổi loạn, không trăng không sao, tuyết trắng chiếu rọi, không có bóng tối che chắn.
Hoàng Bắc Nguyệt mở ô, tự nhiên kéo Mặc Liên đến bên người. Hắn vừa rồi đúng là mạo hiểm gió tuyết mà tới, ô cũng không mang theo, thật là một đứa ngốc.
Nắm tay hắn lạnh như băng, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy khóe miệng hắn mơ hồ có ý cười, liền hỏi: "Cười cái gì?"
Mặc Liên vội vàng lắc đầu, lại làm bộ dáng vô sự.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không hỏi nhiều, hơn nữa, toàn bộ tâm tư đảo loạn vì cử động vừa rồi của Thánh quân, trái lo phải nghĩ, mơ hồ cảm giác trong lời nói Thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292265/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.