Nói xong, trong bóng tối liền truyền đến tiếng bước chân.
Âm Hậu mở to hai mắt, đôi mắt sáng chớp động lệ quang ẩn giấu đe dọa!
"Dực nhi! Ngươi u mê không tỉnh ngộ, mẫu hậu chỉ có thể mời Linh Tôn ra mặt ".
"Linh Tôn?" Phong Liên Dực cước bộ chợt dừng lại, một tiếng cười lạnh,
"Hắn là cái gì? Tu La vương là ta, không phải hắn!"
"Dực nhi! Dực nhi!" Âm Hậu vội vã gọi hắn, rốt cuộc gọi không có hồi đáp, chỉ có tiếng bước chân vang xa dần.
Âm Hậu cúi người dựa lưng vào ghế, khóc buồn bã thương tâm.
"Vị Ương!" Khóc trong chốc lát, Âm Hậu đột nhiên ngẩng đầu hô một tiếng.
Vị Ương đứng hầu ở bên lập tức đi tới, khom người hỏi: "Âm Hậu có gì dặn dò?"
"Mời Linh Tôn đến!" Âm Hậu cắn răng, tựa hồ hạ quyết tâm.
Vị Ương chấn động, vội vàng nói: "Âm Hậu, xin ngài cân nhắc! Mời Linh Tôn đến không chừng sẽ khiến bệ hạ phản bội..."
"Ta không quản được nhiều chuyện như vậy". Âm Hậu buồn bã nói: "Vị Ương, Dực nhi căn bản không hiểu bị Minh hại thành quái vật đau đớn cỡ nào, ta sao có thể trơ mắt nhìn hắn đau đây"?
"Nhưng vừa rồi bệ hạ nói..." Vị Ương vẫn còn do dự.
Âm Hậu cười khổ: "Hắn đã đoạn tình tuyệt ái, chẳng mấy chốc sẽ quên tình cảm cá nhân. Chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt không xuất hiện, ta cam đoan không cần một tháng, Dực nhi sẽ không ngoan cố như vậy".
Vị Ương nghe xong gật đầu, chậm rãi lui xuống.
"Vị Ương". Âm Hậu như nhớ ra gì đó gọi Vị Ương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292232/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.