Nhưng là nàng, hắn không muốn để nàng chết.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh mắt nhìn hắn, "Thì ra là thế, vậy bệ hạ nói cho ta biết, ta nên làm cái gì để cảm tạ ngài chia lìa ta với trượng phu?"
Một câu nói nhẹ nhàng lại chọc cơn thịnh nộ đến mức hắn muốn giết người!
Phong Liên Dực hừ lạnh một tiếng, bước ra ngoài, không muốn trả lời vấn đề chua ngoa này!
Nhìn bóng lưng của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt cũng dần dần lạnh nhạt.
Phong Liên Dực, ngươi đã đoạn tình tuyệt ái, bây giờ lại muốn làm gì?
Đi ra bên ngoài, không khí lạnh đập vào mặt làm ý nghĩ thanh tỉnh một chút, Phong Liên Dực mới hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Tu Trúc trong đêm tuyết mịt mờ.
Trên đời lại có phụ nữ không biết tốt xấu, hắn cứu nàng, nàng không những không có nửa tiếng cảm tạ, vẫn chế ngạo trào phúng hắn!
Nếu chọc giận hắn, hắn muốn giết nàng thật sự dễ như bóp chết một con kiến, nhưng nàng vậy mà không sợ hãi chút nào?
Hắn chưa từng thấy phụ nữ nào gan lớn như vậy.
**** Bắc Nguyệt hoàng triều *****
"Ngụy võ thần, ngươi phạm phải tội, ta sẽ nhanh chóng tới trừng phạt ngươi! Ngươi đừng mơ chạy được!"
Giọng nói lạnh lùng quanh quẩn trong không khí, Đại tướng quân Nước Đông Ly đang ngủ say đột nhiên bật khỏi giường, kinh hoảng kêu một tiếng.
Ngoài cửa thủ vệ lập tức vội vàng tới, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Chủ công, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đầu Ngụy võ thần đầy mồ hôi nhìn tình cảnh trong phòng, rất nhanh hiểu ra vừa rồi nằm mơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292216/chuong-873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.