Khoảnh khắc lấy ra ngọc tiêu, Phong Liên Dực nhìn về phía ánh mắt nàng, rõ ràng có chút thay đổi, màu tím thâm thúy hình như lay động một chút, như là nghiền nát ánh sao.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng giật mình một cái, trong lòng không biết tại sao, đột nhiên có cảm giác khác thường.
Làn điệu ưu thương uyển chuyển vang lên trong không khí chậm rãi làm tiêu tan sát khí lãnh khốc khiếp người tràn ngập bên người Phong Liên Dực.
Tiếng nhạc kia chui vào lòng, thật sự có thể giải quyết hết thảy.
"Ngọc tiêu..." Công chúa Anh Dạ nhìn thấy Ngụy Yên Nhiên lấy ngọc tiêu, liền có chút ngẩn ngơ, nhìn kỹ ngọc tiêu liền muốn lớn tiếng nói.
Nhưng lời còn chưa cất lên, liền bị ánh mắt Bắc Nguyệt ngăn lại, ngăn cản ý định nói ra của nàng.
Công chúa Anh Dạ không rõ tại sao, nhưng Bắc Nguyệt không cho nói, nàng cũng không nói.
Song một tiếng hô của nàng khiến Ngụy Yên Nhiên hoảng sợ, tay run lên, làn điệu thay đổi, không thể tiếp tục thổi.
Trong mắt Phong Liên Dực chợt lóe sát khí, phức tạp nhìn Ngụy Yên Nhiên, giơ tay lên phất nhẹ một chút, cao thủ Thành Tu La vây quanh ở bốn phía bắt đầu tan rã.
"Ngươi, một ngày nào đó sẽ rơi vào trong tay Trẫm, lần sau, ngươi không có vận may như vậy." Phong Liên Dực nhìn mặt nạ quỷ dữ tợn chằm chằm, giọng nói trầm thấp lạnh như băng.
"Trước mặt bệ hạ, vận may của ta vẫn có." Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi cười, lần đầu tiên có Ma thú Hỏa Diễm hỗ trợ, lần thứ hai có Ngụy Yên Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292212/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.