Lần này nàng mang theo một nghìn nhân mã hộ vệ, dọc đường đi mọi người tuyệt đối không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, Tào Tú Chi đương nhiên lại càng thêm vui vẻ.
Đội ngũ vừa xuất phát, Tào Tú Chi liền leo lên cỗ xe ngựa to lớn hoa lệ, vừa ngồi xuống, mùi thơm nhàn nhạt của nữ tử liền thấm vào ruột gan, hắn say mê hít vào, cảm giác như bản thân như sắp bay lên đến nơi.
“Ngươi vào đây làm gì? Cút ra ngoài cho ta!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, ngay sau đó, trên mặt Tào Tú Chi liền bị đá một cước. Hắn kêu rên một tiếng, nằm bò trên thảm xe…giả chết.
“Đừng tưởng rằng cứ nằm đó giả chết thì bản công chúa sẽ cho ngươi lưu lại, họ Tào kia, bản công chúa ghét nhất là loại người như ngươi!”
Tào Tú Chi ai oán ngẩng đầu nhìn vị mỹ nhân tuyệt sắc đang nói chuyện kia, hai tròng mắt lập tức biến thành hình trái tim: “Công chúa, tiểu nhân nguyện ý biến thành một con chó, mỗi ngày đều ngủ bên chân của người!”
“Phụt, ha ha.” Hoàng Bắc Nguyệt nhịn không được cười ha hả, tên Tào Tú Chi này quả thật là một bảo vật, một bảo vật hiếm có!
Mày liễu của công chúa Anh Dạ dựng đứng, tức giận đến mức rút kiếm ra: “Ngươi cút mau cho ta, có tin là ta giết ngươi hay không hả!”
Tào Tú Chi rụt cổ, bộ dáng đáng thương cuộn mình trong góc: “Ta… ta không tới gần người nữa, được chưa? Nếu như ta đi ra ngoài, đây không phải là tự đập vỡ danh hiệu “công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292174/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.