Tiếng tiêu mềm mại phiêu đãng tựa như mây trôi trên trời, âm sắc vô cùng mê hoặc. Trong bầu không khí dâm dục phiền chán của bữa yến tiệc, thanh âm này tựa như tiếng phượng hoàng ngân nga khi vọt lên chín tầng trời, khiến lòng người dậy sóng!
Vũ Văn Địch cầm chén rượu, ngẩng đầu “a” lên một tiếng. Hắn cẩn thận suy nghĩ, âm sắc của cây tiêu này rất đặc biệt, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, trên đời có rất ít cây tiêu nào được như vậy, cho nên, nó nhất định được chế tạo từ một loại vật liệu cực kỳ quý giá.
Đây hẳn là một cây tiêu ngọc hiếm có.
Thế nhưng, chất lượng của cây tiêu ngọc không phải là thứ quan trọng nhất, thứ đáng chú ý ở đây chính là…Vũ Văn Địch vừa nghe giai điệu này liền có cảm giác vô cùng quen thuộc, trái tim đánh “thịch” một cái, linh quang trong đầu cũng đồng thời lóe lên.
“Đúng rồi! Đây chẳng phải là Nguyệt Phách – khúc nhạc do Tề vương vì quận chúa Bắc Nguyệt mà sáng tác ra hay sao?”
Vũ Văn Địch âm thầm mừng rỡ, hắn đã từng đem nhạc phổ của khúc nhạc này giao cho quận chúa Bắc Nguyệt, cho nên, trên thế gian tuyệt đối không có người thứ tư biết được từ khúc này!
Bây giờ lại nghe thấy tiếng tiêu quen thuộc, chẳng lẽ là quận chúa Bắc Nguyệt tới đây?
Vũ Văn Địch vội vã ngẩng đầu, dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi tìm kiếm nơi tiếng tiêu phát ra.
Mà người ngồi trên vương tọa – Phong Liên Dực – cũng bởi vì tiếng tiêu bất chợt mà mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292166/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.