Hoàng Bắc Nguyệt loáng thoáng cảm thấy có chút không đúng, về phần không đúng ở chỗ nào thì nàng tạm thời chưa nghĩ ra được.
Không nói đến chuyện đó, chỉ riêng việc có lại phù nguyên, hơn nữa nó còn mạnh hơn lúc trước đã khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Nàng và Hồng Chúc đã bế quan được vài ngày, cũng đến lúc đi ra ngoài rồi.
Chỉnh trang lại y phục trên người, nàng lập tức cùng Hồng Chúc ra khỏi phòng. Cát Khắc vừa mới khỏe lên ôm hai tay thủ hộ ở trước cửa sân, thoạt nhìn giống như một pho tượng đá, những người còn lại thì phân bố ở các nơi khác, cho dù đang là ban ngày nhưng không ai dám lơi lỏng một phút nào.
Có những đồng đội như thế, nàng sao có thể không an tâm cho được?
“Vương!” A Tát Lôi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy nàng, hắn vui mừng hô to khiến những người khác cũng nhao nhao quay đầu lại.
Hoàng Bắc Nguyệt cất bước đi ra ngoài, trên người nàng chỉ mặc một bộ váy trắng đơn giản, tóc xõa phủ lên vai, gương mặt không chút phấn son mang theo nét cười rạng rỡ khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, làn váy không gió nhưng vẫn nhẹ nhàng tung bay.
Bước chân nhẹ nhàng, gió xuân lan tỏa, mười dặm nở sen.
Mọi người đồng loạt sửng sốt, được, được, rất có khí chất…
“Chúc mừng Vương!” A Tát Lôi dẫn đầu hô to, những người khác cũng rối rít hùa theo chúc mừng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói cảm ơn, đương nhiên không quên quay sang hỏi A Lệ Nhã tình hình gần đây, A Lệ Nhã nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292156/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.