Editor: Minh DiệuBeta: Mặc Quân Dạ Phải biết rằng, những lời này đều là do nha đầu kiêu ngạo kia chính miệng nói ra. “Thôi thôi, ngươi cứ tiếp tục bắt nạt ta đi, ngươi bây giờ đáng sợ quá.” Yểm yếu ớt nói, hắn thà bị nàng bắt nạt còn hơn phải chịu đựng loại cảm giác sởn tóc gáy này! Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được chế nhạo hắn: “Ngươi đúng là một tên trời sinh thích bị người ta ngược!” “Cảm giác bị ngươi ngược thật ra cũng không tệ lắm đâu!” Yểm tự đắc nói, xem ra người này đã quay về với bản chất cần ăn đòn hằng ngày rồi. Khóe môi của Hoàng Bắc Nguyệt cong lên thành một đường cong ưu nhã: “Ta nghiêm túc đó, ta hi vọng lúc sinh thời có thể cùng ngươi chung sống trong yên bình, nếu có thể, ta rất mong ngươi có thể cải tà quy chính.” Nghe được những lời này của nàng, mới đầu Yểm cảm thấy hơi sửng sốt, một lát sau mới nhịn không được cười phá lên “Hoàng Bắc Nguyệt, tuy ta không biết hôm nay ngươi ăn nhầm cái gì, nhưng mà xin ngươi hãy nhớ kỹ điều này: ta từ khi sinh ra đã là phường gian ác, là nghiệp chướng trong thế gian này, cho nên, nếu ngươi muốn thay ta nhận tội thì hãy dâng tính mạng của mình cho ta trước đi.” Nếu không phải bị giam cầm trong Hắc Thủy Cấm Lao, thanh âm ngạo mạn này nhất định sẽ chấn động khắp thiên địa, vang vọng khắp núi sông, vạn vật trong trời đất đều sẽ phải khuất phục trước sự cuồng ngạo này của hắn. Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, như cười như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292149/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.