Editor: Thiên ÂnBeta: Mặc Quân Dạ Dưới cái nhìn chằm chằm của phần lớn Thần thú, Thôn Thiên Hồng Mãng và Độc Giác Thú chậm rãi đi ngang qua cánh rừng, tiến vào vùng phụ cận của màn sương mù. Mạnh Kì Thiên lấy ra một lọn tóc được buộc gọn bằng một sợi dây đỏ ra nhẹ huơ huơ trong phiến sương mù, lập tức, sương mù liền chậm rãi tán ra hai bên giống như lúc đến Hoàng Bắc Nguyệt nhìn chằm chằm vào Hồng Liên, nói: “Thả người ra!” Có con tin trong tay, Hồng Liên tự nhiên sẽ nắm quyền chủ động, mà Hoàng Bắc Nguyệt bên này lại tương phản, nàng có rất nhiều đắn đo, cho nên liền rơi vào thế bị động. Hoàng Bắc Nguyệt không thể máu lạnh vô tình giống như Hồng Liên, bởi vì trong nhận thức của nàng, Tiểu Đăng Lung một lòng trung thành với nàng, chính là người của nàng, nếu ngay cả người của mình cũng không bảo vệ tốt, trở thành bá chủ thiên hạ thì đã sao? Cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi! Hồng Liên cười nhạo ra tiếng: “Thả nàng ta? Nguyệt Dạ, đây là lần đầu tiên ta thấy một Luyện dược sư còn có thể trọng tình trọng nghĩa như ngươi vậy đó, đáng nói hơn là người đó còn là một người có thực lực mạnh mẽ, thật sự là một chuyện đáng cười!” “Chuyện đó thì có liên quan gì tới ngươi!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói. Tiểu Đăng Lung đang ở trong tay nàng, điều này khiến cho người ta cảm thấy bất an, bởi vì Hồng Liên này thật sự không phải người bình thường, nàng đã nói sẽ ra tay thì nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292147/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.