Hồng Chúc do dự một chút, sau đó mở miệng nói.
Cả người Hoàng Bắc Nguyệt chấn động, khó tin nhìn vào gương mặt bình thản của Hồng Chúc, gương mặt đẫm máu tuy rất suy yếu nhưng lại không hề có một chút bất mãn hay oán hận nào cả.
Vật cao quý nhất trong “ma”… Mang đến rắc rối và tai họa cho cả thiên hạ… Trở thành kiếp nạn của nhân gian…
“Vậy ngươi thì sao…”
“Ta và chủ nhân sẽ cùng tồn tại!” Vẻ mặt Hồng Chúc kiên định nói: “Nếu tương lai có một ngày chủ nhân thật sự mất đi, Hồng Chúc tuyệt đối sẽ không lưu lại hậu thế!”
“Không được!” Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết phản đối, nghiêm khắc vung ống tay áo: “Quả thật ta rất muốn có được lực lượng của Vạn Thú Vô Cương, nhưng việc nào có thể làm, việc nào không thể làm, ta hiểu được rõ ràng.”
Nàng không phải người tốt, từ trước đến nay đều không phải, việc xấu việc ác cũng đã làm không ít, cho nên nàng không phải vì lòng tốt mới cự tuyệt yêu cầu của Hồng Chúc. Nguyên nhân chủ yếu chính là, nàng đã tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Linh Tôn, gặp qua sự giãy dụa và thống khổ của hắn, mà bản thân nàng lại chính là người bị hại!
Không tự mình trải qua thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được, lúc nàng mất đi phù nguyên, cái loại đau khổ cùng oán hận này khiến nàng đến bây giờ vẫn không thể tha thứ cho Linh Tôn, cho dù nàng biết hắn có nỗi khổ riêng đi nữa.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ trơ mắt nhìn một con Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292140/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.