Nhưng nàng cũng biết được bản thân hiểu về hắn quá ít, cái gì cũng không biết, căn bản là chưa từng để tâm chú ý tới hắn.
Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện để trở thành một sát thủ giết người, sư phụ không dạy nàng thế nào là tình yêu? Cho nên từ trước tới giờ đều là do Phong Liên Dực nỗ lực, còn nàng lại không hề làm được gì.
Hoá ra không quý trọng một thứ gì đó, nó thật sự sẽ mất đi.
Sau khi mất, thật sự rất hối hận.
“Ta cũng chưa hề nhìn qua bộ dạng của Ảnh Hoàng, sau này chắc cũng không thể thấy.” Hoàng Bắc Nguyệt có chút đau lòng nói.
Gió đêm vù vù thổi qua hai má của nàng, nàng bây giờ muốn giải sầu, lập tức lấy từ trong nạp giới ra một vò rượu và hai cái chén ra, cùng Phong Nhã Ngọc uống.
Rượu của nàng đều là rượu tốt, trộm được từ trong phòng nhỏ của Linh Tôn ở Phù Quang rừng rậm, không biết đã cất giữ mấy trăm năm, tinh khiết và thơm đến say lòng người, vừa rót rượu ra, mùi thơm liền lan toả mọi nơi.
Tửu lượng Phong Nhã Ngọc không tốt, uống hết một chén mặt đã có chút hồng hồng, nhưng vì muốn giải sầu, đẩy trôi hết uất ức trong lồng ngực, cho nên liền uống thêm vài chén, có chút say, hết khóc lại cười.
“Thật ra, thật ra ta cũng mới gặp qua một lần, Ảnh Hoàng xuất hiện.” Hai tay Phong Nhã Ngọc tự giữ mặt mình, giống như sợ buông ra thì sẽ ngã xuống: “Trong truyền thuyết, có nói trong ‘ngũ linh’ thì Phong linh thú đẹp nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292109/chuong-766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.