Mọi người trong Vũ Văn gia đều ngây ngốc, Phong Nhã Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt căm hận trừng nàng!
Vẫn chưa đủ sao?
Hoàng Bắc Nguyệt lườm một cái, bóng dáng lại như một tia chớp xông lên, đánh liên tục cho đến khi hắn khóc lóc thảm thiết, muốn trốn cũng không thoát được!
Từ trước đến nay nàng ra tay đều không biết hai chữ ‘lưu tình’, không vì hắn là hoàng tử mà nhẹ nhàng với hắn, liền biến hắn thành đầu heo!
Vũ Văn gia và những người quan trọng đi theo bị doạ tới ngây người, trong suy nghĩ của họ không ai dám phạm thượng như vậy, nếu đối với người trong hoàng thất làm vậy, là người không hiểu lễ nghĩa!
Nhưng mà, có một số lúc đặc biệt, bọn họ tuy sợ, nhưng trong lòng cũng vẫn lẳng lặng đồng ý, cho nên đều đứng ở một bên xem, chờ nàng đánh thoả mắt một chút, mới tiến tới ngăn cản.
Phong Nhã Ngọc sống tới tuổi này chưa từng bị đánh cho thê thảm tới mức vậy, tay của Hoàng Bắc Nguyệt dưới ánh trăng lại mạnh và độc ác, hắn muốn ngăn cản cũng không được đừng nói đến trốn!
Thân là nam tử hán, bị đánh mấy cái có là gì, nhưng nếu người đánh là Hoàng Bắc Nguyệt, thì mới biết chuyện đó khủng bố như thế nào!
Từ thân thể tới tâm lý, đều sợ hãi tới mức cực điểm!
“Ta liều mạng cứu ngươi ra, là cho ngươi đi chịu chết sao?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía hắn, vẻ mặt hung ác dữ tợn, khiến cho thiếu niên kia sợ tới mức phải trốn sau lưng Vũ Văn Địch.
Vũ Văn Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292106/chuong-763.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.