Như là đã đoán được từ trước nàng sẽ từ chối, Vũ Văn Địch cũng không quá thất vọng, cắn răng, trong lòng suy nghĩ trong chốc chát, liền nói: “Quận chúa còn nhớ, thái tử Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa vẫn còn ở Bắc Diệu quốc chứ.”
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên căng thẳng, tay nắm chặt vào một cành cây, một lớp vỏ chút nữa đã bị nàng bóc ra, trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng hiện lên những tia nhọn lạnh lẽo, nói “Ngươi có ý gì?”
“Bắc Diệu quốc rối loạn, đáng nhẽ thái tử Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa phải về Nam Dực quốc cùng với gia tộc Bố Cát Nhĩ, nhưng Anh Dạ công chúa không tìm được Quận Chúa thì nhất định không chịu đi, thái tử Chiến Dã chỉ có thể ở lại cùng nàng, bây giờ hai người đó đang tránh trong Vũ Văn gia, nếu để người của Tu La thành biết thái tử và công chúa của Nam Dực quốc đang ở trong kinh thành, bọn họ sẽ....”
“Vũ Văn Địch!” Hoàng bắc Nguyệt tức giận gầm lên một tiếng “Ngươi dám uy hiếp ta? Ta nói cho ngươi biết, nếu dám động vào một sợi lông của bọn họ, dù ta phải diệt cả Vũ Văn gia cũng sẽ dẫn hai người đó rời đi!”
“Tại hạ đương nhiên tin tưởng Bắc Nguyệt quận chúa có thể làm được, nhưng chỉ sợ chờ đến khi đó, người của Tu La thành cũng đã phát hiện ra.” Vũ Văn Địch nhăn nhó nói, hắn vốn không biết doạ dẫm người khác, huống chi hiện tại đang uy hiếp Hoàng Bắc Nguyệt
#Ân: ta nói ngươi rất ngốc a ngốc! uy hiếp ai không uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292088/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.