Vũ Văn Địch sửng sốt, trên mặt bởi vì bị thương mà nhợt nhạt hiện tại càng trắng bệch không còn một chút máu, mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng đang đứng giữa những ngọn đèn kia.
Nhanh nhẹn ưu tú, không nhiễm chút phong trần nào.
Lúc đó trong lòng bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó, trách không được, thật là trách không được.
Bản tính Vũ Văn Địch ngay thẳng, luôn coi mười hai ma thần của Tu La thành là những thứ gian ác, từ nhỏ luôn cùng Tề vương ở chung một chỗ, chỉ biết hắn rất ghét Tu La thành, một chút cũng không muốn nghĩ tới nơi tà ác khủng bố kia, càng không muốn một ngày nào đó phải đăng cơ, trở thành Tu La vương đoạn tình tuyệt ái!
Nhưng hiện tại Vũ Văn Địch chỉ cảm thấy mình bị phản bội và lừa gạt! Tâm ý từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giúp đỡ nhau trải qua những ngày ở Nam Dực quốc, sau này lớn lên lại cùng chung chí hướng, hắn sống nửa đời như vậy hoá ra đều là giả dối!
“Vương gia, Thập Nhất hoàng tử và ngài đều do Nhã hoàng hậu sinh ra, huynh đệ ruột thịt, làm như vậy sẽ khiến cho thiện hạ thất vọng đau lòng! Nhã hoàng hậu cũng sẽ rất thương tâm!” Vũ Văn Địch gấp gáp nhịn không được hô to lên.
Trong con ngươi màu tím của Phong Liên Dực, hiện lên một tia châm chọc nhợt nhạt, chẳng qua vẫn như trước không mở miệng nói chuyện.
Tên thái giám vẻ mặt quái dị lại cười lớn nói: “Huynh đệ? Vũ Văn đại nhân, những lời như vậy ngươi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292078/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.