Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Ta không phải người của Quang Diệu điện.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng, sắc mặt tái nhợt hiện ra một chút tươi cười: “Đối với ngươi ta là bằng hữu, phải không?”
Sự âm u lạnh lẽo trên mặt Mặc Liên dần dần biến mất, thay vào đó một nụ cười nhẹ nhàng ám ấp, hắn gật gật đầu, đáp “Đúng!.” { Ân: ngây thơ đến phát sợ! Tiểu Mặc cứ như vậy thì không thể lấy vợ đâu! }
Vị Ương vô cùng khó hiểu, hoàn toàn không thể lý giải nhìn hai người bọn họ.
Bằng hữu?
Đó là cái thứ quỷ gì? -.-“
“Lộ ra vẻ mặt như vậy thật đáng thương.” Hoàng Bắc Nguyệt thương tiếc lắc đầu: ” Trong Tu La thành, đoạn tình tuyệt ái, các ngươi sẽ mãi không hiểu được thế nào là tình yêu và tình bạn, bằng hữu, là một loại ràng buộc kéo dài mãi mãi.”
“Cái thứ đó có ích lợi gì? Ta không cần đến!” Vị Ương bị nàng nhìn bằng ánh mắt đáng thương liền giận dữ hô lớn.
“Đương nhiên có tác dụng, ngươi nhìn xem, không phải là Mặc Liên đã tới cứu ta sao?” Hoàng Bắc Nguyệt cong môi cười, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vị Ương, trong lòng đối với nàng không rõ là đồng tình hay thương cảm.
Một người không có tình cảm, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào, cũng vẫn chỉ có thể cô độc tịnh mịch.
Cũng may, Phong Liên Dực lựa chọn từ bỏ tất cả mọi thứ ở Tu La thành, nếu không, hắn biến thành người không có tình cảm, nàng cũng không biết sẽ phải làm thế nào nữa.
Nghe xong lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292052/chuong-708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.