Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
********Bắc Nguyệt hoàng triều********
Bị ném thật mạnh vào trong địa lao âm u, Vị Ương phủi phủi tay, cười lạnh nói: “Đây là nơi tối tăm kinh khủng nhất Tu La thành, nếu ngươi có hành động gì thiếu suy nghĩ, thì sẽ khiến Minh đến nơi này, đến lúc đó, không cẩn thận sẽ bị biến thành ngoại tộc nửa người nửa thú, vương của chúng ta, nhất định cũng sẽ không yêu ngươi nữa.”
Hoàng Bắc Nguyệt bị ném như vậy thì khôi phục lại chút ý thức, nghe vậy cũng chỉ cười ảm đạm, quay đi không nhìn đến nàng.
Hiện tại nàng ngay cả phô trương thanh thế cũng không thể, Vị Ương khinh thường hừ một tiếng, khóa cửa ngục, ở bên ngoài còn tạo thêm một tầng nguyên khí cấm chế, xong xuôi mới xoay người rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt từ từ đứng lên, tựa vào cửa ngục, nhắm mắt lại, bắt đầu chữa trị nguyên khí trong cơ thể, có thể khôi phục một chút cũng tốt, đúng lúc những vết thương do Chức Mộng thú cắn cũng không dễ chịu.
Cũng may trong nạp giới của nàng có rất nhiều loại thuốc trị thương, lấy ra mấy cái chai, tuỳ ý rắc lên trên miệng vết thương, nơi này cũng không có đủ điều kiện để nàng cẩn thận băng bó vết thương, trong hoàn cảnh tồi tệ như thế này, phải sống xót là ưu tiên số một, những chuyện khác cái gì cũng không quan trọng.
“Có đau hay không?” Yểm trong cơ thể nhẹ nhàng hỏi một câu, trong giọng nói có tí xíu ý nghĩ quan tâm.
“Nói thừa!” Hoàng Bắc Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, miệng vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292041/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.