Hỏa diễm cự thú càng ngày càng xa, ẩn hiện trong hỏa diễm luyện ngục đang hừng hực thiêu đốt.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay che mắt, lồng ngực đau nhức, khí huyết đột nhiên bùng lên làm hai chân nàng mềm nhũn, không nhịn được phải tựa vào Mặc Liên ở phía sau.
“Nguyệt?” Mặc Liên không biết tại sao nàng đột nhiên lại trở nên suy yếu như vậy, chỉ cho là nàng đang bị thương, bởi vậy vươn tay nắm lấy bả vai của nàng: “Đau?”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu: “Rất đau…” (My: đau trong tim a!!TTATT)
“Ở đâu?” Mặc Liên khẩn trương hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt dùng thanh âm khàn khàn nói: “Trong tim.”
Mặc Liên ngẩn ra, mờ mịt giơ tay đặt lên trái tim của mình, sau đó nói: “Nội thương.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không phải.”
Mặc Liên càng không hiểu, không phải nội thương, vậy tại sao trái tim lại đau? (My: má ơi anh này dễ thương dã man)
“Vì…sao?”
“Mặc Liên, ngươi sẽ không hiểu được đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt dùng bàn tay che mắt: “Ta thật hy vọng cả đời này ngươi cũng không hiểu, bởi vì loại cảm giác này, thật sự không tốt.”
Mặc Liên khó hiểu giơ tay lên, không cẩn thận chạm vào mặt của nàng. Khi đầu ngón tay truyền đến một mảnh nóng bỏng ướt át, tay hắn run lên, vội vàng rút về, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ.
“Máu!” Hắn hoảng hốt đưa tay lên sờ lung tung trên mặt nàng: “Bị thương ở đâu?” (Dạ: đây có được tính là ăn đậu hủ không:v)
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy nét khẩn trương trên gương mặt đơn thuần của hắn, nàng không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291957/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.