“Mặc Liên!” Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, nhưng bên trong vực sâu lúc này chỉ toàn là tiếng rít gào của hung điểu, Mặc Liên căn bản không nghe thấy được!
“Vương! Thực lực của Mặc Liên rất mạnh, hắn sẽ không có việc gì đâu, hơn nữa hắn ở phía sau đoạn hậu như vậy có thể giúp chúng ta trì hoãn được rất nhiều thời gian!” A Tát Lôi hô to, đây là Mặc Liên của Quang Diệu Điện đó, nhìn bộ dáng dễ dàng kia của hắn, căn bản không cần bọn họ phải lo lắng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi, trong đầu thoáng phân tích một chút, sau đó mới nói: “Các ngươi đi trước đi, ta rất nhanh sẽ đuổi theo!” Nàng vừa nói vừa đem Tiểu Hổ triệu hoán ra.
Phong Liên Dực nói: “Ta đi với ngươi!”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn một cái. Hiện tại thời gian cấp bách, không thể nói thêm gì, bởi vậy nàng chỉ có thể gật đầu, sau đó khống chế Băng Linh Huyễn Điểu thay đổi phương hướng bay về phía Mặc Liên.
“Vương!” Cát Khắc hô to, thời điểm nguy hiểm như vậy sao cứ nói đi là đi cơ chứ?
A Tát Lôi cũng tức giận đến mức đấm ngực dậm chân, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vương là người trọng tình trọng nghĩa, không có khả năng bỏ rơi Mặc Liên, chúng ta cứ đi ra ngoài trước đi!”
…
Tuy cách một vách núi, thế nhưng nguyên khí nóng rực kia vẫn làm cho không khí bên này sôi trào, từng luồng khí nóng giống như cuồng phong bốc lên, thổi tung mái tóc dài cùng vạt áo của bọn họ.
Ở một chỗ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291955/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.